Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1594: Chương 1594




Cơn bệnh này của Lạc Du Du kéo dài suốt một tuần lễ.

Không còn sức lực nằm dài trên giường nhà Cố Mang, Lạc Du Du không biết những ngày này bản thân mình rốt cuộc đã trải qua chuyện gì. Cô ta bị sốt cao, hôn mê bất tỉnh, dọa Cố Mang sợ hãi, cậu ta phải vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới khám bệnh cho cô ta, sau một tuần, tình hình của Lạc Du Du mới dần có chuyển biến tốt.

Bác sĩ nói do trạng thái tinh thần Lạc Du Du không tốt nên thân thể càng thêm suy yếu vì thế mới bệnh không dậy nổi.

Chỉ khổ Cố Mang, phải ở nhà cả ngày bận rộn chăm sóc người ốm.

Lúc này, Lạc Du Du đã đỡ hơn rồi nên cô ta vội muốn chuyển đi: “Ngại quá, ở nhà cậu lâu như vậy..”

“Ngại sao, tôi sẽ trừ tiền lương của cậu bù vào tiên thuê nhà”

Cố Mang không hề khách khí, cậu ta cầm thìa từ trong bếp bước ra, cậu ta giống như đã trải qua một khóa huấn luyện đặc biệt, từ một người đàn ông chưa bao giờ nấu cơm, biến thành một người đàn ông có thể làm nổ tung phòng bếp.

Cậu ta nói: “Giờ cậu thấy sao rồi “Tốt hơn rồi” Lạc Du Du lầm bầm: “Cậu lại tính cầm thìa làm gì đấy”

Cố Mang quơ quơ cái thìa trên không giống như đang đánh golf.

Nhìn thấy động tác của cậu ta, mắt Lạc Du Du giật giật, cô ta bị dọa sợ tới mức nhiệt độ cơ thể vừa hạ lại có dấu hiệu tăng lên trở lại: “Cậu cẩn thận thìa bay ra khỏi tay!”

“Sao có thể?”

Cố Mang nói: “Tôi nấu cháo này, cậu ăn cháo không?”

Lạc Du Du uế oải gật đầu: “Vất vả cho cậu rồi”

“Chậc” Cố Mang chớp chớp mắt: “Tôi cũng chưa từng thử qua, chủ yếu là tìm người thử độc thôi, mấy ngày này tay nghề có tiến bộ, từ trình độ ăn vào là chết người đã đến trình độ ăn vào không chết người”

“..” Lạc Du Du nhằm hai mắt lại rồi nắm xuống giường: “Vậy thì tôi ốm tiếp đây”

Cố Mang đứng ở cửa cười không thể đứng thẳng dậy, một lúc sau cậu ta thu hồi vẻ mặt, nói với Lạc Du Du: “Xét cho cùng, cậu thật sự.

không muốn gặp Sakahara Kurosawa nữa sao? Tôi đã giúp cậu trả lại ngôi nhà kia rồi”

*Ừ… Hai ngày này tôi sẽ ra ngoài tìm chỗ ở” Lạc Du Du xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng ánh mặt trời rất rực rỡ nhưng tại sao cô ta không hề cảm thấy chút ấm áp nào.

Ngay tới chức năng cảm nhận nhiệt độ tựa như cũng đã bị đoạt mất, hiện giờ trong lòng Lạc Du Du là một mảnh hoang vắng, hễ nhẳm mắt lại là nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, vô tình của Sakahara Kurosawa, cô ta cảm thấy bản thân sắp không thể yêu được nữa.

Nếu đã như vậy… Chi bằng buông tay, để tất cả mọi người đều vui vẻ.

Cố Mang biết Lạc Du Du muốn được yên tĩnh nên cậu ta đã lui ra ngoài rồi đóng của lại. Lúc này, Lạc Du Du nhìn chăm chẵm điện thoại di động ở mép giường một lúc lâu, rốt cục cũng cầm nó lên.

Cô ta cầm điện thoại lên rồi mở máy, có rất nhiều tin nhắn ồ ạt hiện lên, ngoài vài tin từ những người bạn thân thiết thì đa số đều là tin gửi đến từ cùng một người, Sakahara Kurosawa.

Anh ta… Giống như kẻ điên, muốn liên lạc với Lạc Du Du nên đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại và gửi bao nhiêu tin nhản cho cô ta.

Mỗi một tin đều giống như người sắp chết đang cầu xin điều gì.

[Lạc Du Du, cô đang ở đâu, anh muốn tới tìm em.]

[Em đang ở nhà Cố Mang sao, tại sao…]

[Lạc Du Du, anh thật sự không biết em bị ốm, đều tại anh…]

[Có thể đừng như vậy không, anh muốn nghe giọng của em, dù là mắng chửi anh cũng được.]

[Em đi rồi, anh giống như tên ngốc vậy, không biết nên làm cái gì…]

[Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi.]

[Anh xin lỗi.]

[Anh xin lỗi.]

[Anh xin lỗi.] Tất cả những tin nhắn sau đó đều chỉ còn lại ba chữ tôi xin lỗi, trải qua những tháng ngày dài đăng đẵng, giống như một con dao găm từng nhát từng nhát đâm vào trái tim Lạc Du Du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.