Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1738: Chương 1738




Tô Nhan trợn tròn mắt, ngây thơ vô số tội, Đường Duy thấy thế lập tức nói: ” Ăn sáng trước đã, ăn xong anh sẽ đưa em đi tìm Bạch Việt và chú Giang Lăng”

Bạc Dạ nhíu mày: Con tìm hai người bọn họ làm gì?”

“Ba đang ngụ ý rằng hai bọn con chết rồi mới tìm bọn họ được đúng không?” Đường Duy láo liêng trợn mắt:”Có thời gian rảnh, con sẽ đi tìm bọn họ tán gãu”“

Đến tận bây giờ Bạc Dạ vẫn không thể cho ba mẹ biết về tình trạng kỳ quái trên người Tô Nhan, nếu không chắc chắn sẽ gây náo loạn, cũng may Tô Nhan rất ngoan ngoãn, không nhiều lười, chỉ ngồi im uống một chút sữa, không để ba mẹ anh mảy may nghỉ ngờ. Đến khi Đường Thi mang bữa sáng lên, Tô Nhan nhanh chóng đứng dậy giúp đỡ.

Cô nhanh nhẹn giúp Đường Thi sắp xếp đồ ăn.

Đường Thi mát lòng mát dạ:” Cháu gái ngoan, ngồi xuống đi, hôm nay là ngày đầu tiên Duy Duy đưa cháu về đây, chúng ta thân là trưởng bối đương nhiên nên tiếp đãi cháu.”

Nói xong bà liền chất thêm một ít sữa cho Tô Nhan ” Vừa rồi nghe nói Duy Duy muốn dẫn cháu đi gặp Bạch Việt và Giang Lăng, cũng tốt, đã lâu cô không gặp hai người họ, cháu đi đi, chắc chắn họ sẽ rất vui.”

Tô Nhan bèn gật đầu, Đường Thi yên lặng nhìn cô ăn cơm, trong lòng vui mừng biết bao, than ôi, cô con dâu tương lai này, xinh đẹp, dáng người cao gầy, da dẻ còn trắng nõn nà, cái gien này đúng là quý quá, tất cả những vẻ đẹp trên người Tô Kỳ đều được cô thừa hưởng, bao gồm cả đôi mắt xinh đẹp kia.

Trên mặt cô hiện lên nụ cười hiền hậu, Đường Thì nói:’ Ăn nhiều một chút, ăn no để còn đi tìm Bạch Việt và Giang Lăng”

Chính ánh mắt kia làm Đường Duy nổi da gà, anh nhận ra mẹ anh cũng chưa nhìn anh bằng ánh mắt này bao giờ, bây giờ lại nhìn Tô Nhan một cách say sưa, hỏi sao không dọa người cho nổi!

Đường Duy ăn bữa sáng rất nhanh, cảm ơn ba mẹ một câu rồi kéo Tô Nhan Đi thôi”

Bạc Dạ vội vàng nói:” Con bé còn chưa uống xong sữa mài”

Đường Duy bưng cốc sữa của Tô Nhan lên uống cạn, Đường Thi đập bàn:” Bỏ ra! Người con bé gầy thế kia để nó bồi bổ đi, con còn nhanh chóng bắt nó đi!”

Đường Duy nói:” Kệ đi, chúng con đi trước.”

Nói xong bèn cầm tay cô bước đi, Tô Nhan không phản kháng mà đi theo cậu ta, bóng dáng đôi nam quả nữ bước ra, làm cho Đường Thi ngẩn người, ngả vào lòng Bạc Dạ:” Chồng à, hai đứa còn nằm tay nhau đi”

Bạc Dạ bèn nũng nịu với Đường Thi:” Anh đang nghĩ xem cháu gái ta nay mai sẽ tên gì.”

Như vậy thì tốt rồi, hai vợ chồng nhà họ Bạc đang dân nghĩ đến cảnh con cháu sum vầy sau này, thoáng chốc trên khuôn mặt của cả hai đều ngập tràn nụ cười yêu thương, Đường Duy chưa đi bao xa đã cảm thấy hình như có đôi mắt đang theo dõi sau lưng mình, cả người bồng chốc run rẩy.

Tô Nhan nói: Em sao vậy, anh trai?”

Đường Duy giật giật khóe miệng, ” Không sao, chắc là ba mẹ anh lại phát bệnh rồi.”

Tô Nhan ngoan ngoãn đi theo Đường Duy, không phát ra tiếng động, đợi khi đến cửa nhà của Giang Lăng và Bạch Việt, Giang Lăng vừa mở cửa đã ngây người.

Hắn ta liếc nhìn Đường Duy rồi lại nhìn Tô Nhan đăng sau Đường Duy, Giang Linh trạc tuổi chú họ, lẳng lặng lấy ra một gói thuốc lá, hung hãng rít một hơi Biểu cảm của anh ta thâm trầm kỳ lạ.

Đường Duy mất hứng: ” Tại sao không cho cháu vào?”

Sau khi nhấp vài ngụm, Giang Lăng dụi mắt:” Chú đang thử xem rốt cuộc mình có bị ảo giác hay không, kia chính là Nhan Nhan sao?”

Bị gọi tên, Tô Nhan không né tránh, còn gật đầu, cười nói “Xin chào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.