Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1796: Chương 1796




Tô Nhan lập tức luống cuống, nhìn thấy Đường Duy cầm hai chai Coca-Cola thủy tinh đi về phía cô, tư thế phách lối, nói: “Nhanh thôi, cháu nhất định sẽ gửi cho chú?

“Gửi gì vậy”

“Chẳng lẽ không phải à?” Đườn: là bạn gái anh, em cũng không chối Duy nói, ‘Em xem vừa nãy ông chủ gọi em Nói xong Đường Duy dán Coca-Cola lạnh vào má, Tô Nhan hét nhỏ một tiếng: “Lạnh quát”

Đường Duy híp đôi mắt xinh đẹp, không ngừng cười: “Em ngoan ngoãn làm bạn gái anh đi?”

Tô Nhan có chút nóng nảy, người bên cạnh bởi vì nghe lời nói của Đường Duy, ánh mắt lập tức nhìn sang, gấp đến độ cô chỉ có thể nói: “Đường Duy, anh nhỏ giọng một chút!

“Lúc nhỏ em còn hứa sẽ đi thảm đỏ trên lễ đường với an Đường Duy ngồi xuống cạnh cô, sau đó giúp cô mở nắp Coca-Cola nói: “Bây giờ lại xấu hổ, haizz, con gái mười tám thay đổi thật nhiều”

Sao anh ấy càng ngày càng không biết xấu hổ thế?

Tô Nhan năm chặt tay: “Tôi chưa đồng ý—— “

“Ánh mắt của em nói cho anh biết”

Đường Duy đột nhiên rất nghiêm túc nhìn Tô Nhan, ánh mắt đó suýt chút nữa đã câu hiồn cô đi mất, thì ra khi đàn ông bất cần đời nghiêm túc lên lại có dáng vẻ mê người như vậy: “Em biết không, khi Trì Liệt gọi điện thoại nói em xảy ra chuyện, suýt chút nữa tim anh đã nhảy ra khỏi cổ họng”

Thật vất vả tình trạng bây giờ mới ổn định lại, có thể từ từ đến gần Tô Nhan hơn, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, lúc ấy trong lòng Đường Duy còn có cả suy nghĩ muốn giết người, khi lần theo biển số xe tra ra hầm nhà để xe, thiếu chứt nữa cậu đã không nhịn được, may mà cậu Tùng Sam của cậu vẫn còn lý trí, đè mọi chuyện lại, còn đưa người đi Nếu như để Đường Duy đến một mình, thật sự không biết sẽ ầm ï thành cái dạng gì: Tô Nhan không lên tiếng, bên kia ông chủ đã xào xong thức ăn đưa tới, nhìn thấy cô yên lặng, còn vỗ vỗ vai cô nói: “Đừng sợ, thăng nhóc Đường Duy này.

vừa đẹp trai nhà lại có tiền, nếu chú là cháu, chú sẽ hố cậu ẩy vài chục vạn vào túi rồi nói sau!”

Rõ ràng là giọng điệu đùa giỡn, Tô Nhan có chút bất ngờ, ngược lại Đường Duy ở phía đối diện lại nói: “Thôi đi, chú nhìn cô ấy có giống người thiếu tiền không? Nếu bỏ tiền là có thế theo đuổi cô ấy, cháu đã sớm táng gia bại sản rồi”

Tô Nhan mím môi: “Anh đang nói cái gì vậy!”

Lúc cô đi học ở nước ngoài đều rất khiêm tốn, trở về tập đoàn nhà họ Tô giúp Tô Kỳ làm việc cũng rất điệu thấp, không kiêu ngạo một chút nào, có lúc Đường Duy cũng rất ngoài ý muốn, Tô Nhan là một cô gái, nhưng lại tầm ổn đáng tin hơn cả đàn ông. Từ nhỏ đến lớn chưa từng khoe khoang trong nhà mình làm gì, mình có bao nhiêu tiền, khiến mọi người thường xuyên quên cô.

đường đường là cô chủ nhà họ Tô.

Ông chủ lục tục mang lên vài món ăn, đều là mấy món xào dân dã, nhưng cũng chính vì mùi vị gần gũi này, ngửi mùi lại rất thơm nên Tô Nhan không nhịn được nhấc đũa nếm thử một miếng, sau đó hai mát cô lập tức sáng lên: ‘Ăn ngon!”

Đường Duy ở bên cạnh nâng câm nhìn Tô Nhan, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười: ‘Ăn nhiều một chút, em gầy quá, ba anh nói, muốn anh dẫn em đi đấm bốc đã Tô Nhan còn làm một quyền không đúng tiêu chuẩn: ” Chờ ngày tôi trở thành Doomfst, tôi sẽ dùng một quyền đấm các người lên trời”

Tên của Doomfist là ( Overwatch } trong trò chơi anh hùng, kỹ năng khá đơn giản và thô bạo, Đường Duy từng nghe nói: “Em yên tâm, cho dù là trong trò chơi hay thực tế thì em cũng không thế đánh lại anh”

Tô Nhan không tin, cô ăn rất nhanh, miệng nhai đầy đô, nhưng vẫn là không nhịn được nói: “Tôi nói cho anh biết! Tôi chơi game rất giỏi đấy!”

“Thật không?”

Nửa giờ sau, Tô Nhan trợn tròn mắt, Đường Duy trực tiếp đưa cô đến câu lạc bộ thể thao, nghe nói là ông Vương bạn tốt của Đường Thỉ đầu tư, bấy giờ những game thủ tương lai đang huấn luyện chuẩn bị cho cuộc so tài, cửa câu lạc bộ lại bị người khác đấy ra, có người ngẩng đầu nhìn lên, vui vẻ nói *Đây không phải là cậu chủ nhà họ Đường— Đường Duy sao!”

“Lục Phóng, thất kính thất kính” Đường Duy giả vờ giả vịt chắp tay: “Sao hôm nay cậu lại ở câu lạc bộ này? Tớ không nghe nói cậu đối chiến đội mà”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.