Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1800: Chương 1800




‘Anh nên đối xử với cô ấy tốt hơn đi” Tô Nhan nhíu mày, có lẽ điều là con gái với nhau nên cô có cảm giác đau lòng vì cô ấy, “Cô ấy nhìn gây quá”

“Cô ấy không ăn, tôi có thể ép cô ấy được chác?”

Lục Phóng cười, “Gây đi thì tốt hơn”

Anh ta vậy là có thể thẳng thừng nói, dùng tới cái khiếu thẩm mỹ mà mình mới học được đem ra đánh giá “Không phải bây giờ người ta không thích người béo sao? Nhà họ Quý kế bên kia nè có bà vợ quá mập nên luôn bị người ta chê cười đó. Đừng nói với tôi gì mà thời nay người ta chỉ quan tâm tới vẻ đẹp tâm hồn, giả đó, tất cả chỉ nhìn ngoại hình thôi”

Thật là nói trắng ra luôn.

Tô Nhan liếc nhìn Lạc Vũ, Vũ được không?”

Ôi… Kiên trì ghê.

Lục Phóng nói:’Cô không phải là thích con gái đấy chứ? Vậy Đường thiếu gia bị bỏ rồi”

Tô Nhan nóng nảy, “Anh không thích Lạc Vũ vậy tại sao cứ muốn kiểm soát cô ấy?”

ậy tôi có thể xin phương thức liên lạc của Lạc “Là cô ta nợ tôi”. Lục Phóng cười đến thật vui vẻ “Cảm giác trên đời này có người nợ mình, thật tốt. Cô ta chính mình lựa chọn con đường này, không phải sao?”

Phải không?

Tôi nhớ đó là một đêm mưa tầm tã, cô gái với khuôn mặt ướt nhẹp cùng.

đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng. Nói với Lục Phóng rằng: “Hãy đi chết đi” .

||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||

Lục Phóng thu hồi lại ký ức, anh mỉm cười nhìn qua Lạc Vũ.

Lúc ấy anh không biết Lạc Vũ lấy đâu ra cái tự tin mà trước bao nhiêu người có thể nói ra loại lời nói đó với anh.

Hiện tại Lạc Vũ lại là người sống không bằng chết.

Lạc Vũ cúi đầu, mái tóc rũ xuống lộ ra một nửa khuôn mặt. Tô Nhan cảm thấy xót xa khi thấy cảnh này, cô nói: “Đây là WeChat của tôi. Sau này có chuyện gì vào bất cứ lúc nào cô cũng có thể liên lạc tâm sự với tôi”

Nhìn Lạc Vũ không hiểu như thế nào mà cô cảm thấy trên người cô ấy mang rất nhiều bí mật không thế nói ra.

Không giống như Tô Nhan, cô ấy dù có chịu đựng rất nhiều điều từ An Mật, thì tâm hồn của cô ấy vẫn luôn trong sáng, nhưng người trước mắt…

Dường như đã bị nhuộm đen, Bị chính người thân đấy xuống vực sâu.

Lạc Vũ nhìn Tô Nhan cười nói: “Không sao, không phải tôi vẫn còn đang sống sao? Còn chưa có chết, nên không phải vấn đề gì lớn?

Chưa chết, nên không phải vấn đề gì lớn.

Phải là tuyệt vọng tới mức nào mới nói ra những lời này.

Tô Nhan nói với Lạc Vũ: “Tôi sẽ giới thiệu những người bạn tốt của tôi cho cô, họ đều là những người tốt..”

“Kỹ thật.” Lục Vũ dừng lại nhìn thẳng vào Tô Nhan. Khoảnh khắc hai người nhìn nhau như tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ, hai khuôn mặt xinh đẹp được ghép lại cùng nhau, Tô Nhan thanh lịch, Lạc Vũ quyến rũ, giống như công chúa của hai quốc gia bây giờ mới gặp được nhau.

Tôi có lẽ cũng đã quen với bọn hị Lạc Vũ cười tươi nói: “Nhưng thật không may, cha mẹ tôi đều mất cả rồi”

Nếu không cô chắc cũng đã trở thành bạn tốt của Tô Nhan cùng nhóm bạn của cô ấy.

“Đừng nói nữa”

Tô Nhan cảm thấy thật đau lòng muốn ngăn lời nói của Lạc Vũ lại, cứ nói ra những lời nói trần trụi đảm máu như vậy trái tim cô sẽ không chảy máu sao, sẽ không đau sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.