Bạc Nhan không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy những lời như vậy từ miệng của Đường Duy, như thể muốn cướp cô đi rồi đánh một trận. Sự uy nghiêm bị hạ thấp bởi nụ cười lạnh của cậu ta, cô nhìn chăm chú Đường Duy vài giây, vài giây đó, không biết có phải là ảo giác không, Đường Duy ở trong đôi mắt cô lại là vực thắm.
Sau đó Bạc Nhan mỉm cười, giống như một cái bình bị vỡ nứt, cô ở trong nước ngẩng đầu lên, xuyên qua một lớp hơi nước ẩm ướt, cô nhìn Đường Duy, một lúc lâu mới nói: “Đúng vậy, ngay cả anh cũng không quan tâm, vậy em cần gì phải quan tâm chứ.”
Căn bản, đây không phải lần đầu Đường Duy không quan tâm tới Bạc Nhan, hiện tại cũng không quan tâm cô đau như thế nào, cậu ta chỉ nghĩ phải chiếm đoạt cô, còn việc cô đã trải qua tuyệt đối không suy nghĩ đến.
Nghe được những lời châm biếm của Bạc Nhan, Đường Duy cười lạnh một tiếng, cậu khống chế cổ tay Bạc Nhan, như một chiếc rìu đục xuyên qua cơ thể cô, Bạc Nhan nghiến răng, hốc mắt đã ửng đỏ.
Cô thậm trí dùng sức cắn môi, Đường Duy đưa tay muốn lau vết máu trên khóe miệng nhưng cô lại ra sức né tránh, với hành động lảng tránh và phản kháng như vậy, đổi lại ngày thường, cô sẽ không bao giờ làm vậy với Đường Duy.
Nhưng bây giờ.
Đường Duy không biết tại sao, cậu ta luôn cảm thấy Bạc Nhan đã thay đổi, cô âm thầm phản kháng lại bản thân, cho dù không còn chút sức lực nào cũng không thể thoát khỏi, nhưng lại dùng ánh mắt im lặng mà chống cự.
Cậu ta có thể có được cơ thể của cô, nhưng không thể chiếm được trái tim của cô. Loại nhận thức này khiến Đường Duy cảm thấy mất tự chủ chưa từng có, bàn tay của Bạc Nhan trước đây có thể tùy ý để cậu năm, nhưng hiện tại thì không.
Bạc Nhan muốn lẩn tránh.
Khi năm chữ này hiện lên trong đầu, Đường Duy càng thêm hung tợn, như muốn trừng phạt trả thù cô, dòng nước ấm chảy xuống thân thể hai người, Bạc Nhan suýt chút nữa bị Đường Duy ẩn xuống nước, cô bị sặc nước đến nỗi họ khan, Đường Duy liền nở nụ cười.
“Bộ dạng của cô thật sự kích thích thủ tính của tôi đấy.”
Cậu ta ghé tai cô nói những lời không thể chịu được: “Để tiện, dơ bẩn, xăng bậy, vô liêm sỉ. Bạc Nhan, đây mới thật sự là cô, cô có cái gì mà phải giả bộ? Ước gì tôi chạm vào cô phải không? Không phải là cô mông chờ màn này lâu rồi sao?”
Trái tim của Bạc Nhan dường như bị ai đó bóp nát, dòng máu vô hình trào ra từ sâu trong tim, cô biết rằng sớm muộn trái tim mình cũng sẽ rỉ máu và sẽ chết hoàn toàn.
Chết.
Chết sẽ tốt hơn.
Nó sẽ không đau nếu chết.
Bạc Nhan giãy dụa, nhưng nỗi đau sâu trong cơ thể cô không thể nào nguôi ngoai, cuối cùng cô chịu không nổi, nằm dưới thân Đường Duy, vừa khóc vừa gào thét, giống như một con thủ bị dồn vào bước đường cùng: “Anh buông em ra, Đường Duy, đừng chạm vào em.
Hạnh phúc sau nhiều năm vất vả, chẳng còn gì...
“Đừng chạm vào cô?”
Đường Duy đè cô xuống, suýt chút nữa nhấn chìm cô trong nước, nhìn thấy Bạc Nhan như vậy, dục vọng của cậu ta gần như bị kích thích lên đến cực điểm, giọng nói của thiếu niên chìm trong dục vọng khàn khàn trầm thấp, giống như dã thú gầm lên: “Vừa mới như thế này mà cô không chịu được sao? Trước đó vẻ mặt cô chịu đựng giận giữ lắm cơ mà? Chẳng phải cô là người giả vờ vô tội giỏi nhất sao? Khóc cái gì? Kêu cái gì? Không phải là cô chịu đựng được sao
Bạc Nhan như muốn phát điên, móng tay cào vào lưng Đường Duy, cổ họng như chết lặng, giống như chim đỗ quyền đang khóc ra máu: “Buông em ra, Đường Duy, thả em ra, cửu với, Nghiêu Nghiêu
Cô còn dám gọi tên người đàn
ông khác