Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 572: Chương 572: Cô là ai vậy, từ giới thiệu đi!




Trong nội tâm Bạch Dạ cảm thấy rất không ổn, vất vả lắm anh mới có thể xây dựng, đắp nặn hình tượng tốt đẹp của mình trước mặt của Đường Duy thế nhưng giờ nó chắc chắn sẽ sụp đổ tan tành sau chuyện này mất..

Quả thật là vậy, khi Đường Duy đi vào, chứng kiến cảnh Thạch Họa và Bạc Dạ đang ôm ôm ấp ấp thì hai hàng lông mày nhíu chặt lại, rồi lên tiếng hỏi như xác nhận: “Cậu Dạ?”

Bạc Dạ giật nảy mình, vội vàng đẩy Thạch Họa ra như bị điện giật: “Duy...

Đường Duy không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Bạc Dạ bằng ánh mắt nghi vấn, tựa như đang muốn hỏi, anh, tại sao lại khiến cậu mong chờ rồi lại thất vọng như vậy.

Đối diện với ánh mắt của Đường Duy, Bạc Dạ cảm thấy bất lực vô cùng. Có lẽ người con gái này thực sự là người mà anh quen trước đó, mà đây cũng là lỗi lầm trước đây của anh.

Bạc Dạ lên tiếng: “Xin lỗi con.” “Chú không cần thiết phải giải thích với tôi đâu.”

Đường Duy nhìn thẳng trực tiếp vào mặt Bạc Dạ, coi Thạch Hoa đứng cạnh đó như không tồn tại mà nói: “Người chú nên giải thích là mẹ tôi.” “Chú...” Bạc Dạ há miệng mắc quai, thật sự khong biết giải thích như thế nào. Kí ức về quá khứ trong đầu anh hiện tại trống rỗng, chẳng biết nên nói từ đâu, không biết nên nói thế nào...

Lâm Từ đứng cạnh đó chứng kiến hết thảy thì thở dài một cái.

Đường Duy nhìn về phía Lâm Từ: “Anh Lâm Từ, sao hôm nay anh lại tới đây?”

Thạch Hoa đứng như trời chồng ở đó, cô ta cảm thấy rất kì quái, dường như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này... đang khinh thường mình vậy?

Cô ta xen mồm vào nói: “Này, thằng nhóc này con cái nhà ai đấy hả?”

Đường Duy hơi đá tròng mắt về phía Thạch Hoa, liếc cô ta một cái sau làm như không có việc gì quay sang tiếp tục trò chuyện với Lâm Từ.

Lâm Từ biết cậu không thích người phụ nữ tên Thạch Hoa này, thực tế ra thì ngay chính cả Lâm Từ anh cũng không quá thích cô ta, nên hai người cứ vậy mà trò chuyện say sưa với nhau, không đếm xỉa đến Thạch Hoa. Điều này khiến Thạch Hoa cảm giác mình bị xem thường, cô ta phẫn nộ muốn tiến lên dạy dỗ thằng nhóc hỗn xược trước mắt nhưng kết quả chưa kịp đi tới dã bị Bạc Dạ chặn ngang.

Bạc Dạ giữ cô ta lại và nói: “Cô muốn làm gì?” “Thằng nhóc láo toét kia không hiểu lễ nghĩa gì hết, em muốn nói chuyện với nó, nó dám xem thường em nữa chứ!”

Đường Duy cười lạnh: “Cháu với cô gì đây hình như không quen phải không? “Không nên nói chuyện với người lạ” đây không phải chuyện quá bình thường sao? Hơn nữa cô cũng đâu chỉ mặt điểm tên cháu thì việc gì cháu phải trả lời cô?” “Thằng này còn cãi được nữa à?”

Thạch Hoa giận đến khó thở, gương mặt đầy phấn trang điểm cau lại đầy giận giữ: “Mày là cái loại mất dạy, nếu không phải anh Dạ vẫn ở đây thì mày đã sớm bị tao cho một bài học rồi đấy biết không?”

Nghe xong những lời này, Đường Duy không những không tức giận, trái lại cậu bé còn cười rộ lên, giọng điệu như thể nghe được câu chuyện thú vị mà hỏi ngược lại: “Mất dạy?”

Bạc Dạ cảm thấy tim mình hơi nhói lên.

Đường Duy còn nhấn giọng mạnh hơn: “Ba à, cô ta đang nói ba là kẻ không có trách nhiềm kìa, đúng không?”

Ba? Ba!

Thạch Họa sửng sốt gương mặt cô ta như thể nghe chuyện gì quá khó tin vậy. Hai mắt cô ta mở trừng trừng mà nhìn lên gương mặt nhỏ nhắn của Đường Duy thật lâu, sau đó cả người run lên, chân vô thức lùi về sau hai bước, tay cuộn chặt lại thành nắm đấm: “Mày... mày là con của anh Dạ?”

Không... không thể... Vợ trước của anh Dạ chẳng phải ngồi tù sao! Vì sao lại có một thằng nhóc từ đầu chui ra nhận cha? Chẳng lẽ là con của con nhỏ không biết xấu hổ kia với với anh Dạ?”

Cô ta vất vả lắm mới đợi được đám ong bướm xung quanh anh Dạ, sau đó mới dám dò hỏi cơ hội đi tới công ty truyền thông Starlight, không biết sao lại có một thằng nhóc không biết từ đâu chui ra làm kế hoạch bị đảo lộn hết thảy rồi! “Kể ra thì cô còn chưa tự giới thiệu đầu” Đường Duy chứng kiến sự giận giữ, mất bình tĩnh của Thạch Họa, hai tay cắm trong túi, điệu bộ lạnh lùng, quả thật không khác gì một phiên bản thu nhỏ của Bạc Dạ: “Cô cùng với ba cháu có quan hệ gì? Tình nhân hay tiểu tam?”

Đường Duy tuổi còn nhỏ mà có thể nói năng lưu loát, dùng từ ngữ sắc bén, đầu ra đấy, điều này cuối cùng vẫn khiến cho chính ba ruột của câu, Bạc Dạ phải cảm thấy xấu hổ.

Con của anh chắc chắn là phải nghe không ít những lời nói kiểu này từ bé đến tận khi lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.