Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1060: Chương 1060: Cô là cái gì chứ, thích cô?




Những lời này khiến Bạc Nhan hơi băn khoăn không biết trả lời như thể nào, cô mim môi nói: “Không có, cậu ta đến tìm tôi để nói về anh... không có gì khác...” “Cô còn muốn giải thích gì nữa?” Đường Duy chỉ vào mình, ánh mắt sắc bén như dao, suýt chút nữ có thể chém nát cơ thể Bạc Nhan chỉ với một nhát dao. “Dùng tôi làm lá chân? Bạc Nhan, cô có thấy xấu hổ không hả?”

Tất cả lời nói của Bạc Nhan đều bị chặn lại trong cố họng, đối diện với ánh mắt lạnh như bằng của Đường Duy, vai cô run lên yếu ớt, cô muốn tự mình thanh minh thêm vài câu, nhưng cô biết lúc này dù nói gì đi nữa thì cũng vô ích. “Đừng giá vờ yếu đuối nữa, Bạc Nhan. Tôi mệt mỏi với thủ đoạn này của cô rồi.” Đường Duy thở dài, ánh mắt cực kỳ chán ghét: “Tôi thật sự không biết một người như cô làm sao sống được, số cô tốt quá hay sao? Hay là từ trước đến nay cô đều giả vờ đơn thuần như vậy?”

Bạc Nhan củi đầu, cô muốn bịt tai lại, không muốn nghe thấy lời nói như đâm vào tim mình của Đường Duy.

Nhưng... cô không thể chịu đựng được.

Dù có tổn thương, chỉ cần là của anh dành cho em, em sẽ chấp nhận tất cả.

Đường Duy cám thấy hơi nhàm chán khi thấy Bạc Nhan không trả lời như vậy, cậu liền tiến lên bóp cảm Bạc Nhan, cảm giác khi chạm vào khiến cậu mất tập trung trong một giây, sau đó cậu lại tiếp tục dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nhợt của Bạc Nhan. vẻ mặt: “Nói đi? Hả? Vừa rồi không phải cô rất muốn giải thích cho mình sao? Sao bây giờ lại giá vờ ngây ngốc? Bạc Nhan, mưu kế của cô rất thâm sâu, rốt cuộc thì cô làm thế nào mà lừa được người lớn vậy, để họ tưởng rằng có khác với mẹ cô?”

Hai mắt Bạc Nhan đỏ hoe, đây là điều cô kiêng kỵ nhất. Cô sợ nhất bị người khác mắng mỏ là con gái của kẻ giết người, khi lớn lên chắc chắn sẽ là kẻ giết người. Nhân lúc còn nhỏ phải giết ngay đi, nếu không sau này nó còn hung ác hơn cả mẹ nó.

Cô... cô không...

Trong lòng cô có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra vài lời.

Bạc Nhan nói: “Tôi không có...” Giọng nói đã run

Đường Duy nheo mắt cười nhạt, giống hệt như Bạc Dạ ngửa tay trời mưa, lật tay trời gió năm xưa, thiếu niên tài hoa nổi tiếng trường trung học, vừa ra tay liền khiển sóng gió nổi lên. “Bỏ cái khuôn mặt đấy đi. Nhìn bao nhiêu năm, tôi chán låm rồi.” Giọng cậu trầm xuống, không quan tâm đến sự hiện diện của Lâm Từ: “Cô có cảm thấy mình ấm ức lâm sao? Cảm thấy tôi đối xử với cô như thế quá đáng lắm sao? Bạc Nhan, vì cô nợ tôi, cả nhà cô nợ tôi, cô chỉ xứng đáng được đối xử như thể. Đừng mong ngày nào đó tôi đối xử tốt với cô, trong lòng cô tự nghĩ xem những món nợ giữa chúng ta đi!”

Bạc Nhan hít một hơi lạnh. “Về phần Nhậm Cầu.”

Đường Duy cảm giác, lúc cậu nói ra cái tên này, trong lòng cậu dường như có một cảm giác khác lạ, nhưng cảm giác này quá nhanh, trong nháy mắt không nằm bắt được, nên cậu không quan tâm, tiếp tục nói: “Cô đừng nghĩ đến việc đặt mục tiêu sang cậu ta, cậu ta là bạn tốt của tôi, nhưng tuyệt đối không thể trở thành bạn của cô!”

Nói xong, Đường Duy hung hăng buông Bạc Nhan ra, nhìn vẻ sợ hãi và buồn bã trong mắt Bạc Nhan, cậu chỉ cảm thấy thư thái: “Cô cho răng Nhậm Cầu thích cô sao? Đừng có ôm tâm địa gian xảo đấy của mình nữa, cô tưởng người khác không biết sao? Mấy trò trẻ con của cô, vừa nhìn là biết cô định bám vào Nhậm Cầu với mục đích gì? Bạc Nhan, cô cũng đánh giá cao bản thân mình quá rồi đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.