Vậy thì trùng hợp quá!
Có lúc Lam Thất Thất thật sự nghi ngờ rốt cuộc da mặt của Từ Thánh Mẫn làm từ gì, chắc cả b nguyên tử cũng không xuyên thủng được.
Cô ngồi đó, nhếch khỏe môi cười: “Được thôi. Tôi đi nói với ba mẹ tôi một tiếng. Nếu anh ngại lái xe về xa thì đêm nay ở nhà tôi cũng được.
Nhà họ Lam tốt xấu gì cũng là danh gia vọng tộc. Biệt thự tư nhân lớn như thế, thêm một phòng để tiếp đãi khách khứa cũng không thành vấn đề.
Từ Thánh Mẫn nghe xong lại càng không biết xấu hổ mà lái xe vào gara nhà họ Lam, quen đường quen lối như ở nhà mình vậy: “Đồng ý. Sáng mai nhớ trả tiền xăng xe cho tôi đó." Lam Thất Thất cười đến nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện có hai trăm tệ thôi, keo kiệt chết anh luôn đi!” *
Từ Thánh Mẫn đến nhà Lam Thất Thất đã không phải là lần một lần hai nữa rồi. Vì khi bọn họ còn học cấp ba là học trường quý tộc, cũng là quen biết với Đường Duy và Tô Nhan vào thời gian này. Mấy người đều biết nhà đối phương điều kiện ra sao. Nếu thực lực đã tương đương thì cũng không ai ngăn cản bọn họ kết bạn. ít nhất thì trong xã hội thượng lưu, có ít nhiều bạn bè giả dối cũng là một loại điều kiện đàm phán. Từ Thánh Mân vẫn luôn nghĩ vậy, chỉ là tình hình gia đình
Lam Thất Thất thì có hơi khác biệt. Anh ta vừa vào cửa, muốn tìm sofa để ngồi xuống thì bên trong đã có một người hấp ta hấp tấp chạy tới: "Khoan dā!!!"
Từ Thánh Mẫn sững người, thấy có một người lớn trong nhà đi từ trên cầu thang xuống: "Cậu đứng lên cho tôi!”
Từ Thánh Mân vội vội vàng vàng đứng lên. “Ông Vương, ông quát cái gì mà quát”
Theo sát phía sau còn có một người phụ nữ chạy ra, trong tay còn cầm chổi lông gà. Khi xông ra nhìn thấy Lam Thất Thất và Từ Thánh Mẫn dưới lâu, hai người là người lớn liền sửng sốt.
Sau đó, Tiểu Nguyệt Lượng "oa” lên một tiếng, ném chối lông gà trong tay đi: "Thất Thất! Con về rồi à?" “Cô, cô với chủ nghỉ phép về rồi sao?” Lam Thất Thất vui mừng đi lên đón, Từ Thánh Mẫn bên cạnh cũng bày ra bộ mặt tươi cười theo động tác của cô. Cha mẹ Lam Thất Thất thì anh ta đều từng gặp rồi.
Nhưng hai vợ chồng cô chú này thì lại chưa từng thấy bao giò. Tất nhiên Tiểu Nguyệt Lượng và ông Vương cũng chưa từng gặp anh ta. Ông Vương đi xuống còn chào anh ta: “Cậu là bạn trai của Thất Thất nhà chúng tôi à?”
Nụ cười của Từ Thánh Mân cứng lại, Lam Thất Thất đối diện cũng xua xua tay: “Không phải! Làm sao con lại thích kiểu như anh ta được? Chú à, hai người về khi nào thế? Ba con đâu?" “Ba con ra ngoài rồi. Hai cô chủ rảnh rỗi không có gì làm, vừa khéo đang quét dọn...
Tiểu Nguyệt Lượng giấu chổi lông gà đầy vẻ phách lối ra sau lưng, cười ngượng ngùng: "Ha ha, quét dọn.” ".." Lam Thất Thất thầm nói, sao con lại cảm thấy lúc con chưa tới, hai người đang đánh nhau vậy?
Ông Vương đẩy gọng kính: "Đúng lúc con về rồi, bữa tối muốn ăn gì chủ nấu.