Đầu tiên Bạch Việt rửa sạch vết thương cho R7CKY ở nhà Đường Thi, sau đó bật đèn pin soi lên vết thương ở bụng của R7CKY: “Viên đạn rất sâu, nếu tùy tiện động đậy có thể làm chảy máu nhiều đấy.” “Có thể cứu được không?”
Ventus đứng một bên lo lắng hỏi, nếu có chuyện gì xảy ra với R7CKY, Thất Tông Tội sẽ phải tan rã.
Đường Duy ở bên cạnh lo lắng cau mày: “Có thể chống đỡ đến lúc anh Giang Lăng tới không?”
Bạch Việt lắc đầu: “Trước hết cứ bắt đầu đi đã, tôi sợ anh ta không cầm cự nỗi đến lúc Giang Lăng tới đây đâu.”
Ventus đột nhiên thì thào: “Nếu có người kia ở đây thì tốt rồi...”
Lúc Bạch Việt đến đây đã trang bị đầy đủ mọi thứ, đương nhiên anh ta không muốn người khác có thể nhận ra mình, anh đội một cái mũ dày trên đầu, chỉ để lộ một đôi mắt vô cùng sắc bén. Ventus bỗng cảm thấy người trước mặt hơi quen, nhưng nghĩ mãi cũng không biết đã gặp ở đâu rồi nữa.
Anh nghĩ, nếu hiện tại có Tật Đố của Thất Tông Tội ở đây thì chắc chắc có thể đưa R7CKY ra khỏi bàn tay của tử thần rồi.
Bạc Dạ liếc mắt nhìn Đường Thi, sắc mặt Đường Thi không tốt lắm, anh cố tỏ ra bình tĩnh: “Hay là đưa anh ta đến bệnh viện đi...”
R7CKY không thể xảy ra chuyện gì, anh ta đã giúp hai mẹ con Đường Thi mà.
Bạch Việt ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ: “Này anh Dạ, anh nhắm anh có thể xử lý được không? Làm sao để bệnh viện ở Bạch Thành không truyền tin tức ra ngoài đấy.”
Nếu ở Hải Thành, lời Bạc Dạ đã nói thì tuyệt đối có thể đảm bảo không ai dám loan tin ra ngoài, vậy nhưng đây là Bạch Thành, lời anh nói chưa chắc có tác dụng. “Lần trước có đến một bệnh viện quân đội.” Bạc Dạ cau mày: “Giang Lăng nói với tôi, lần trước chúng ta đưa Tùng Tranh ra ngoài, nơi đó được bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, nghe nói bệnh viện đó là một nơi bảo mật khá kín đáo, nhưng muốn vào cũng cần chút thủ đoạn mới vào được.”
Dù sao đó cũng là bệnh viện do nhà của Lam Minh và Diệp Kinh Đường hợp tác mở ra.
Nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Diệp Kinh Đường, Bạc Dạ thở dài, thôi thì không nên làm phiền anh ta, cứ gọi thẳng cho Lam Minh là được rồi.
Tuy rằng hiện giờ Bạc Dạ không nhớ được những chuyện xảy ra trước kia, thế nhưng Lâm Từ đã cẩn thận sắp xếp tường thuật lại mọi chuyện trong quá khứ lại cho anh nghe rồi, vậy nên Bạc Dạ vẫn xem như biết được những gì mình đã trải qua trước kia, đương nhiên cũng biết có một người tên Lam Minh.
Kết quả là Bạch Việt, R7CKY và Ventus nghe thấy Bạc Dạ đang bắt đầu tìm kiếm cái tên Lam Minh trong điện thoại thì vẻ mặt của cả ba người đều sững lại, như thể họ đã nghe thấy một cái tên khó tin nào đó. “Anh... Anh nói ai cơ?”
Bạch Việt quen biết Bạc Dạ đã nửa năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy cái tên Lam Minh từ miệng của Bạc Dạ, mắt anh ta trừng lớn, ngay cả R7CKY cũng mở mắt ra, trên trán đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái nhợt vì đau nhưng đôi mắt vẫn sắc lạnh như dao: “Lam Minh sao?”
Bạc Dạ không để ý đến sự kỳ lạ của bọn họ, anh vừa nói xong tình hình chung với Lam Minh thì Lam Minh đã đồng ý, còn nói hiện giờ sẽ cho người đến đưa họ tới bệnh viện, còn anh ta sẽ đến đó trước để đợi họ. Sau khi cúp điện thoại, Bạc Dạ ngẩng đầu lên, chỉ thấy biểu hiện của hai người kia và Bạch Việt giống nhau đến không ngờ.
Như một loại khiếp sợ, lại giống như vô cùng tiếc hận.
Bạc Dạ hỏi: “Các người... có thù oán gì với Lam
Minh à?”
R7CKY nghiến răng nghiến lợi: “Để Lam Minh cứu tôi, tôi thà chết còn hơn!” “Ngạo Mạn!” Ventus không khỏi mắng anh ta: “Sống trước đã rồi tính sổ Lam Minh sau!”
Sau khi nghe Ventus quát một câu, cả người Bạch Việt run lên bần bật, suýt chút nữa không thể cầm chặt dao phẫu thuật luôn.