Thủ tục nhập học cho Đường Duy được hoàn thiện nhanh chóng. Dựa vào khả năng của mình, cậu bé đã thi đỗ vào một trường điểm ở Bạch Thành. Khi Đường Thi về nhà báo tin này, cả Khương Thích lẫn Hàn Nhượng đều há hốc miệng tỏ ra kinh ngạc. “Ôi trời ơi, nhà ta cất giấu một thiên tài...” Khương Thích còn phẩn khích hơn cả Đường Thi: “Trời đất ơi! Tớ tự hào chết đi được mất! Duy bé nhỏ ơi sao em giấu tài kĩ thế? Hả?”
Đường Duy cười hớn hở mắt chớp chớp, còn cố tình làm bộ đáng yêu: “Chứng tỏ là bình thường chị chẳng quan tâm gì đến cả, hứ.” “Đâu nào.” Vốn tính Khương Thích cũng trẻ con, rất dễ hòa đồng với Đường Duy: “Chị thương em nhất đấy biết không hả?”
Đường Duy cười khoái chí hơn, giống hệt dáng vẻ của Bạc Dạ khi cười ngả ngón, ánh mắt thấp thoáng bóng hình của ba, giọng điệu có vẻ vênh váo: “Nghe thấy chưa hả anh Hàn Nhượng?”
Lần này đổi lại là Hàn Nhượng lên tiếng với giọng tủi hờn của Đường Duy khi nãy: “Hôm qua còn lừa gạt nói rằng sẽ đối xử tốt với anh, hôm nay đã nói là thương Đường Duy nhất. Ôi cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.” “Anh ghen gì với một thằng bé con hả?”
Khương Thích ngoái lại đánh Hàn Nhượng: “Đủ rồi nhé! Không ai nói nữa, cả hai đều là người đàn ông mà tôi yêu thương nhất, một người đàn ông nhỏ, một người đàn ông lớn, đã được chưa?”
Lúc này, Đường Duy và Hàn Nhượng mới gật đầu: “Ừ, thể thì còn tạm được.”
Ngày hôm sau, Đường Duy phải đến trường, Đường Thi dậy từ sớm trang điểm thật đẹp, cô cho rằng không thể để mất mặt được vì dù sao cũng không thể ăn mặc xuề xòa khi đưa con trai đến nhận lớp. Thế là cô dậy trước ngày thường một tiếng và kéo cả Khương Thích dậy theo.
Lúc cô đang tô son thì Khương Thích đi vào: “Hôm nay tớ đi đôi giày da này được không?”
Đường Thi vui vẻ: “Cậu cũng đi cùng à?” “Nói vớ vẩn, đi cổ vũ cho con trai nuôi thì thiếu tớ thế nào được?” Khương Thích đứng chống nạnh: “Ở trường mà ai dám ý lớn bắt nạt Đường Duy thì bà đây liều chết với nó!” “Ha ha.” Đường Thi bật cười: “Thế thì tốt, cậu mặc cái váy này được đấy.”
Hai người phụ nữ lại bàn bạc một số chuyện rồi đi đánh thức Đường Duy dậy, mặc lên cho cậu bé một bộ vest tinh tươm, gọn gàng, chỉnh tề, giống hệt như Bạc Dạ phiên bản thu nhỏ. “Giống quá!” Khương Thích thốt lên: “Lớn lên chắc còn đẹp trai hơn cả Bạc Dạ.” “Chắc chắn.” Đường Duy nói đầy tự kiêu: “Đẹp trai hơn cả anh Hàn Nhượng luôn.” “Đúng là tự phụ.” Khương Thích ôm Đường Duy đi ra ngoài thì phát hiện thấy Hàn Nhượng đang ngồi đó, anh ta nhoẻn cười đưa tay xoa gáy: “Dậy sớm... tại lo ngày đầu tiên đến đó Đường Duy bị bắt nạt, nên là...” Anh ta cũng cố tình dậy sớm để cùng đưa Đường Duy đến trường.
Đường Thi tươi cười: “Hai người định làm gì vậy? Bao nhiêu người đến đấy, để đánh hội đồng à?”
Thế nhưng cánh cửa vừa mở ra.. cô đã sững sờ.
Hàn Thâm dẫn theo một nhóm người nhà họ Hàn đứng bên ngoài, ai cũng tươi cười hớn hở: “Ôi chao, Thi Thi ơi, Hàn Thâm nhà chúng tôi nói sợ ngày đầu tiên con trai cô đến trường bị bắt nạt nên qua hết đây để cổ vũ cho mẹ con cô.” “Đúng đấy đúng đấy, ngày đầu tiên đến trường không thể để lại cho người ta ấn tượng xấu được.” “Bé Duy có sợ không? Cô mang bữa sáng đến cho cháu này, ăn một chút đã nhé?”
Đang... quay show truyền hình thực tế nào đó chắc? Sao bất thình lình ở đâu mọc ra lắm người thế này?
Đường Thi lúng túng: “Chào cô chào chú, làm các cô các chú phải nhọc lòng quá, bé Duy không sao hết, mọi người còn đến tận đây nữa, tôi ngại quá” “Ôi trời, không sao không sao, là chúng tôi muốn đến tận đây quấy quả mà.” Chị gái của Hàn Nhượng huých tay Hàn Thâm: “Thôi bọn chị không gây thêm rắc rối nữa, người đông lại ồn ào, em trai, em đi theo đi!”