Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 352: Chương 352: Giữa đêm khuya đi xem mộ phần?




Phương Phương tức giận đến xanh mặt: “Cô có phải là đã lén nhìn chúng tôi rồi? Ăn gian! Cố ý làm tôi mất mặt”

“Tự mình xui xẻo liền nói tôi ăn gian, cô chơi không nổi thì chịu phạt đi!”

Tiểu Nguyệt Lượng thốt lên: “Nhìn nữ thần của

chúng ta kìa, có chơi có chịu.”

Bị ép đến bất lực, Phương Phương cũng đành phải chơi trò mạo hiểm, kết quả Tiểu Nguyệt Lượng yêu cầu cô ấy cởi cúc áo ngực, chạy đi đến quầy lễ tân đợi người. Đợi đàn ông độc thân mở cửa phòng, liền qua ôm tay người ta rồi nói: “Anh đẹp trai, đêm dài cô đơn, có muốn ở cùng nhau không?”

“Hahahahahahaha!”

Lục Khủng Long cười đến rớt xuống đất: “Xin lỗi Phương Phương, tôi xin phép cười trước.”

Một nhóm người đã cười và bắt đầu văng tục chửi thề. Tuy mắng chửi nhưng họ vẫn khen Tiểu Nguyệt Lượng là một nhân tài. Sau khi vòng của Phương Phương kết thúc, người đàn ông bị trêu ghẹo đến phút cuối mới biết đây là một trò chơi, anh ta tức giận đến mức vặn vẹo một hồi lâu mới mở được cửa, sắc mặt Phương Phương cũng tệ đi, khi cô trở lại, ai nấy đều cười.

“Lợi hại lợi hại, người của xã hội.” Ông Vương ở bên cạnh vỗ tay: “Hóa ra tôi mặc váy ngắn nhảy cũng khá dễ nhỉ.”

Trò chơi càng lúc càng gay go. Về sau, Tiểu Nguyệt Lượng càng đưa ra những ý tưởng rất tai quái. Ví dụ như để người chơi nam phải hôn những người nam còn lại, hoặc là để người bị phạt gửi một tin nhắn cho ba mẹ của họ, nói rằng: “Anh yêu, em đang đợi anh trong khách sạn.” Đợi xem phản ứng người nhà bọn họ ra làm sao.

Sau đó mọi người chơi đến tận hai giờ sáng, mọi người người thì bị phạt rượu, người thì bị phạt chơi trò chơi, càng về sau càng uống không ít rượu rồi. Đường Thi đi ra ngoài, bước chân lảo đảo, Lam Minh bước đến đỡ cô: “Cẩn thận.”

Đường Thi uống quá chén, khom lưng hướng về Lam Minh như một vị công tử cổ trang: “Cảm ơn người anh em.”

Lam Minh cùng Tiểu Nguyệt Lượng cười tủm tim, Tiểu Nguyệt Lượng nói: “Nữ thần, cô uống quá nhiều rồi.”

Đường Thi sờ sờ trán: “Uống nhiều quá? Vậy sao... Tôi đã lâu không uống vui đến vậy.”

“Vui thì tốt rồi.” Tiểu Nguyệt Lượng tiến đến đỡ lấy Đường Thi: “Tôi cũng sợ cô dạo gần đây chịu quá nhiều áp lực, chỉ cần cô vui vẻ là được, bỏ hết mấy thứ khó chịu đi, quay về nhà ngủ một giấc thật ngon.”

“Ừ.” Đường Thi đứng thẳng, trong mắt ngấn nước: “Cảm ơn Nguyệt Lượng.” Lam Minh đứng sau Tiểu Nguyệt Lượng vẫn nhìn

em gái bằng ánh mắt trìu mến, Đường Thi cũng cảm thấy ghen tị với ánh mắt đó. Tốt thật, những người xung quanh đều hạnh phúc, đối với cô thì sao? Một mình thì cũng tốt.

Anh à, anh có nhìn thấy không? Em ở một mình cũng vẫn rất tốt nha. Anh trên trời có cô đơn lắm không?

Đường Thi cố nén nước mắt, vài người bước ra khỏi cửa,mọi người bắt taxi về nhà. Đường Thi nhìn đám đông đang ngày càng thưa dần, cũng nói: “Tôi đợi taxi đến rồi về luôn.”

“Khỏi đợi, ngồi xe anh tôi đi.”

Tiểu Nguyệt Lượng kéo Đường Thi một cái: “Một cô gái như cô nửa đêm về nhà một mình tôi không yên tâm.”

“Nhà cô xa hơn nhà tôi, tiễn tôi là phải đi một vòng đó.”

“Không sao, tôi về nhà trước, để anh tôi tiễn cô là được.”

Tiểu Nguyệt Lượng đẩy Đường Thi vào xe rồi nhét vào hàng ghế sau: “Lắm lời như vậy, giữa đường gặp phải xã hội đen khinh dễ cô thì làm sao? Tôi nói cho cô hay, nếu cô gặp chuyện đó, ngày hôm sau mấy người chúng tôi sẽ dùng dao đâm chết hắn ta.”

Đường Thi bật cười, nhưng trong mắt lại đỏ bừng. Những người đồng nghiệp này, đối với cô thật sự rất tốt, cô rất cảm động, lại không biết phải báo đáp ra sao.

Không tài cán gì như cô, lại gặp được những người chân thành như vậy.

Lam Minh uống say rồi cũng không chịu lái xe, kêu tài xế lái xe ngồi vào ghế lái, bản thân ngồi vào ghế phụ, Tiểu Nguyệt Lượng và Đường Thi ngồi ghế sau, mấy người bọn họ đưa Tiểu Nguyệt Lượng về nhà trước, sau khi xuống xe Đường Thi liền nói với Tiểu Nguyệt Lượng: “Tạm biệt”

“Được, em về đến nhà thì nói với anh một tiếng.”

Tiểu Nguyệt Lượng vẫy tay với Đường Thi: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tiếp đó cậu trai lái xe quay sang hỏi cô: “Chị dâu, nhà chị ở đâu?” Lam Minh quay qua xoa đầu cậu trai: “Nói hay lắm!”

“Không...không phải chị dâu sao?” Cậu trai rụt cổ, đây không phải người lái xe lúc trước, đổi người rồi thì đương nhiên không biết Đường Thi với người của nhà họ Lam có quan hệ gì.

Quan hệ với nhà họ Lam, chỉ có thể lặng lẽ nói: “Anh Lam Minh bình thường không để người khác lên xe, tôi còn tưởng là chị dâu.”

Lam Minh khinh thường chế nhạo: “Sao nào, cậu bây giờ không phải đang ngồi trên xe sao? Cậu không được tính là người à?” “Cũng có lý.” Cậu ấy quay đầu cười vui vẻ: “Thực xin lỗi mỹ nữ, tôi sai rồi, cô cho tôi biết địa chỉ, tôi đưa cô về.”

“Phiền phức. Đến nghĩa trang Ngọc Hoàng.” Đường Thi khẽ lẩm bẩm.

“Nửa... nửa đêm cô đến nghĩa trang để làm gì?”

Cậu trai lái xe sợ hãi rùng mình một cái: “A di đà phật, tôi không có ý mạo phạm cô, không phải là cô...Cô nửa đêm đi đến đó làm gì?”

Đường Thi co rụt lại phía sau xe: “Tôi muốn gặp một người.”

Cậu trai hỏi: “Không phải là chồng cô chết đó chứ.”

Cách xa đó trong một căn hộ có người đột nhiên đứng dậy hắt xì hơi.

Kết quả, Đường Thi lắc đầu nói: “Là một người thân rất quan trọng với tôi.”

“Đưa cô ấy đi.” Lam Minh nhìn vẻ mặt của Đường Thi: “Không sao, đợi lát nữa xuống xe, anh đi với em.”

Anh ta đã từng là một người lính trải qua nhiều cuộc chiến, đương nhiên không sợ mấy thứ ma quỷ này, máu gan dạ của anh ta đi đến đâu, ma quỷ còn sợ không dám đến.

Hai mươi phút sau, bọn họ lái xe đến Nghĩa Trang Ngọc Hoàng phía ven thành, Đường Thi chầm chậm xuống xe, Lam Minh cũng đi theo sau, trước khi đi còn nói với cậu trai lái xe: “Cậu ngoan ngoãn đợi ở đây đi.”

Cậu trai rùng mình một cái: “Anh Lam Minh, anh mau trở về nha, tôi...tôi sợ...”

“Nhát gan.” Lam Minh phun ra một chữ nhận xét cậu ta: “Những người theo chủ nghĩa duy vật như chúng tôi không bao giờ sợ điều này, được chứ?”

“Vậy...Tôi ở đây đợi hai người, sớm quay lại nha, nhà tôi còn người già cả... Tôi chưa có con trai, tôi chưa muốn tuyệt hậu...”

“Nói giống như bắt cậu đợi chúng tôi một lát là cậu chết không bằng.” Lam Minh gõ cửa: “Đi nhé, mười phút, bảo toàn quay lại.”

Nói xong Lam Minh đi theo Đường Thi, tiếp theo đó liền nhìn thấy người con gái gầy gò dừng trước bia mộ, chậm rãi ngồi xuống.

Cô đưa tay ra và nhẹ nhàng lướt trên bia mộ chưa sờn.

Sau đó, liền nghe thấy vài âm thanh tràn ra từ cổ họng cô.

“Anh hai. Em nhớ anh rồi.”

Lam Minh đứng cách đó không xa giật mình.

“Anh trai cô ấy được chôn ở đây sao?”

Đường Thi ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy chính mình: “Thực ra em không hề mạnh mẽ như mọi người nghĩ. Em rất yếu đuối. Em chỉ có anh thôi. Nhưng em bây giờ đến anh cũng không còn nữa. Em rất muốn chết, cả trăm lần đều muốn, nhưng em hiện tại phải nuôi Đường Duy, em rất sợ. Em mỗi ngày đều mệt mỏi, mỗi ngày đều nghĩ không thông, tự mình cũng không biết sống để làm gì, tại sao cuộc đời lại chèn ép em đến như vậy...” Có thể thấy trạng thái của cô ấy không ồn chút nào

Cô đã sớm rơi vào hố sâu của tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.