Một giờ sau, Bạc Dạ đến học viện Hoằng Xuyên.
Lúc nhìn thấy anh đến, Đường Thi và Đường Duy đều trợn tròn mắt, thậm chí cậu nhóc còn không kịp phản ứng lại, nhìn Bạc Dạ như một minh tinh nổi tiếng vừa xuất hiện, khí chất mạnh mẽ và gương mặt điển trai, phía sau anh là trợ lý Lâm Từ, hai người từng bước một xuất hiện trong tầm mắt của Đường Duy.
Mỗi bước chân người kia bước đến đều ăn khớp với nhịp tim đang đập vội của Đường Duy. “Anh...”
Mãi đến khi Bạc Dạ dừng bước trước mặt Đường Duy, Đường Thi đứng một bên tái cả mặt, nhất thời không biết nên phản ứng lại thế nào, cô ngây người nhìn Bạc Dạ đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, nhìn anh đứng bên cạnh Đường Duy.
Hiệu trưởng nâng mắt kính lên, nhìn anh, ơ, anh chàng đẹp trai tự nhiên xông vào đây thoạt nhìn có chút quen quen nhí?
Lại nhìn thêm cái nữa, bà mẹ nó! Đây không phải là Bạc Dạ tiếng tăm lừng lẫy ở Hải Thành sát vách đấy à! Làm thế nào lại có thể xuất hiện trong học viện này thế này?
Hiệu trưởng sợ tới mức suýt chút nữa lật người lên bàn làm việc luôn, kính mắt trượt xuống, hiệu trưởng lại đẩy mạnh lên, mồ hôi lạnh tuôn tuôn: “Bạc... Bạc D... sao ngài lại ghé học viện này thế a?”
Bạc Dạ thoáng nhìn Đường Tiểu Duy, nói với cậu bé: “Sao con không nói với ba về việc hôm nay con chuyển trường thế?”
Đường Duy nhìn thấy Bạc Dạ xuất hiện ở đây, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vui vẻ có, khổ sở đau lòng cũng có, cậu bé run rẩy nói: “Con tưởng chúng ta đều không muốn gặp lại đối phương nữa.”
Bạc Dạ bất đắc dĩ cười cười, vươn tay xoa xoa tóc Đường Duy: “Tại sao con lại nghĩ như vậy, tại sao ba lại không muốn gặp con nữa chứ?”
Đường Duy hơi muốn khóc: “Lúc đầu là bạn nói không muốn quan tâm mẹ con con nữa, con nghĩ ba trở về tiếp quản Bạc Thị rồi thì sẽ không cần con và mẹ. Cho nên mẹ con con chỉ là chủ động rời khỏi cuộc sống của ba, không quấy rầy ba nữa...”
Những gì cậu bé nói khiến những người xung quanh xót xa, lại cảm thấy cậu bé này quả thật rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Đường Thi cũng có chút nghẹn ngào, hóa ra Đường Duy cái gì cũng biết cả, cậu bé biết hết cả những suy nghĩ của cô.
Đột nhiên Bạc Dạ cũng không biết phải nói gì để thanh minh cho chính bản thân mình, quả thực anh đã từng như thế, đã từng hết lần này đến lần khác làm tổn thương hai mẹ con họ. Cho nên Đường Thi mới chọn ra đi ngay khi mọi thứ vừa kết thúc, cô muốn tất cả bọn họ đều trở về vạch xuất phát, trở về vị trí ban đầu.
Bạc Dạ vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Duy: “Ba là ba của con, sao có thể để mẹ con một mình đưa con chuyển trường chứ?”
Nói xong, anh quay lại nhìn hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Trương, đây là con trai tôi, hiện tại con tôi sẽ bắt đầu học ở học viện Hoằng Xuyên, tôi hy vọng trong thời gian con tôi học ở đây, cô sẽ chỉ dạy, chăm sóc bé con nhiều hơn...” “Không, không, không!” Hiệu trưởng Trương lập tức đứng lên: “Đây là vinh hạnh của chúng tôi! Tôi chưa bao giờ nghĩ ngài sẽ chọn học viện Hoằng Xuyên ở Bạch Thành cho cậu bé đến học. Cảm ơn ngài đã tin tưởng chúng tôi!” “Thật ra cũng không phải do tôi chọn.” Bạc Dạ gượng cười: “Là cậu nhóc tự chọn, tôi còn chưa kịp tham gia vào...” “Đó cũng nhờ vào cậu bé có năng lực xuất chúng đấy ạ!” Hiệu trưởng Trương không nghe ra tâm tình chua xót của Bạc Dạ, cố khen Đường Duy, khen lấy khen để: “Chúng tôi nhất định sẽ chỉ bảo cậu bé thật tốt, xứng đáng với sự tin tưởng của ngài và sự cố gắng của cậu bé!
Đường Duy và Bạc Dạ cảm ơn hiệu trưởng một tiếng, hiệu trưởng Trương sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, làm sao có khả năng đảm đường nổi gánh nặng trong một câu cảm ơn của Bạc Dạ cơ chứ? Đây quả thực là muốn giết hiệu trưởng Trương đấy!
Sau đó, một nhóm học sinh vào lớp học mới cùng với Đường Duy, một đám học sinh trung học đều há hốc cả mồm, sao lại có một đứa nhỏ ở đây? Đứa nhỏ này lại có thể... lại có thể đến học viện trung học học sao?
Vậy nhưng Đường Duy lấy thực lực của mình khiến bọn họ ngậm miệng lại hết.
Nhìn thấy Đường Duy ngồi vào chỗ của mình, hòa vào một đám học sinh cấp ba, Đường Thi nở nụ cười, Hàn Thâm đứng bên cạnh nói: “Xem ra sau này con đường học tập của Đường Duy sẽ biến đổi muôn màu muôn vẻ đây.”
Bạc Dạ nhìn Đường Thi đứng bên cạnh Hàn Thâm, như một bức tranh hài hòa, Bạc Dạ đứng phía sau nhìn mà nhíu chặt đầu mày.