Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1464: Chương 1464: Kéo dài thời gian, chờ Bạc Dạ đến




Bây giờ muốn cậy thế chạy đi cũng không thể đi một cách dễ dàng được rồi, Liễu Tố Vân cảm thấy hơi chột dạ. Nếu chuyện này thật sự truyền ra ngoài một cách ầm ï, nếu như con gái của bà ta làm ra chuyện gì đó, khiến Tô Nhan vạch trần tất cả dưới cơn giận dữ, vậy thì…

Người mất hết danh dự không chỉ có Tô Nhan mà còn có con gái bà ta, Từ Dao.

Vi vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Liễu Tố Vân chỉ có thể nở nụ cười, nhìn Tô Nhan đang đứng đó, nói: “Có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, vậy chi bằng lần sau chúng ta tìm lúc nào đó nói chuyện cho ổn thỏa đi…”

Bà ta hùng hổ chạy tới đây hỏi tội, tại thấy không đấu lại nên muốn trực tiếp bỏ của chạy lấy người sao?

Từ Thánh Mân nói: ‘Sao mẹ lại nghĩ hay như vậy chứ?”

Coi bậc con cháu như một món đồ chơi, muốn tính sổ người ta thì trút giận một cách tùy ý, muốn thể diện thì lại tự dựng bậc thang bước xuống. Dường như thế hệ đi trước luôn có cảm giác vượt trội hơn và luôn cảm thấy thế hệ sau mình có thể bị mình điều khiển một cách tùy tiện mà không cần lo lắng đến cảm nhận của họ.

“Cũng đã đến nơi rồi, cũng đừng nói đi là đi chứ” Tô Nhan nói: “Mời vào nhà ngồi. Một lát nữa chú Bạc Dạ đến đây, mọi người còn có thể chào hỏi một tiếng”

Sao Từ Chấn có thể để Bạc Dạ thật sự nhúng tay vào được? Ông ta liếc nhìn Đường Duy đang đứng đó với ánh mắt lạnh lùng. Mặc dù đeo khẩu trang nhưng khí thế của cậu vẫn đủ mạnh mẽ, có thể khiến người ta kinh sợ mà không cần cậu phải nói một lời nào.

Đường Duy đang đứng ở đó nên chuyện này không dễ xử lý đâu.

Ông ta chỉ có thể cố gắng duy trì bình tĩnh mà nói: ‘Chúng tôi vẫn phải điều tra kỹ lưỡng chuyện này trước khi đến nhà họ Tô nói chuyện. Dù sao thì việc Dao Dao bị đánh cũng không phải là chuyện nhỏ.”

“Nghĩa là lần này hai người vẫn chưa điều tra rõ ràng mà đã đến đây rồi sao?” Từ Thánh Mân cười cười, bước tới nói: “Mẹ, không phải mẹ lại nghe ai thổi gió bên tai nữa chứ? Bây giờ làm ba bị mất mặt rồi, thật là”

Đây chính là đổ hết trách nhiệm lên một mình Liễu Tố Vân. Dưới suy nghĩ của dư luận hiện giờ, khi người ta nói đến chuyện này thì sẽ chỉ nói là do Liễu Tố Vân của nhà họ Từ có lòng dạ hẹp hòi không biết phân biệt phải trái, sẽ chỉ đổ lỗi lên đầu một người phụ nữ là bà ta thay vì gây phiền phức cho người đàn ông làm chủ một gia đình.

Liễu Tố Vân thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ: “Từ Thánh Mân, mày là người của nhà họ Từ chúng ta. Tại sao mày cứ luôn đối nghịch với mẹ mày vậy hả?”

“Tôi gọi bà một tiếng mẹ, chủ yếu là vì bà là mẹ của Từ Dao và người vợ đầu của ba tôi.”

Từ Thánh Mân dừng lại một chút rồi thấp giọng nói: “Mẹ ruột của tôi có phải là bà hay không, hẳn bà là người biết rõ ràng nhất mà, phải không?”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Đường Duy, mà ngay cả Tô Nhan cũng thấy khá kinh ngạc.

Nghe vậy thì có vẻ như mối quan hệ của Từ Thánh Mân với nhà họ Từ ban đầu… cũng quá rắc rối và phức tạp.

Chỉ là khúc nhạc đệm này đã bị Từ Chấn cắt ngang ngay lập tức, chắc là ông ta không thích người khác lấy bí mật trong nhà ra ngoài mà đàm luận nên liền nói: “Đường Duy, bảo người của cậu ra ngoài cửa đi”

Ông ta ÿ vào việc mình là người lớn mà ra lệnh.

Kết quả là Đường Duy đứng đó, hai tay đút túi, đeo khẩu trang đen, im lặng không nói một lời.

Tấm lưng thẳng tắp kia làm sao mà nhìn ra được dáng vẻ ngã sấp mặt xuống đất vừa nãy chứ?

Tất cả chỉ là giả vờ.

Từ Chấn lặp lại lần nữa: “Đường Duy, bảo người của cậu ra ngoài cửa đi!”

Giọng nói đã tăng lên phần nào.

Đường Duy vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn hai vợ chồng nhà họ Từ bằng đôi mắt khó lường được. Từ Thánh Mân biết cậu làm vậy là đang trì hoãn thời gian để đợi đến khi Bạc Dạ đến.

Bây giờ Tô Kỳ không ở trong nước, dựa vào tình cảm anh ta chăm sóc Đường Duy khi cậu còn nhỏ thì bây giờ, khi Tô Nhan chỉ có một mình, Bạc Dạ sẽ bao bọc Tô Nhan như đứa con thứ hai của mình.

Anh chắc chắn sẽ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.