Đường Duy sững sờ. Không ngờ Đường Thi nằm viện lâu như vậy lại đột nhiên hỏi câu này. Cậu bé sợ kích thích Đường Thi, cô vốn đã mất trí nhớ, tinh thần không ổn định, nếu còn biết những gì Bạc Dạ đã làm với mình, lỡ như nghĩ quẩn tự sát thì sao?
Đường Duy lập tức trả lời giống hệt Bạc Dạ: “Không... Không có quan hệ gì.” Đường Thi nhìn chằm chằm mặt cậu bé: “Thật hả?
Có phải các con đang giấu mẹ chuyện trước kia không?”
“Không có!” Đường Duy nhanh chóng bình tĩnh lại: “Không đâu. Con không quen ông ấy.”
Đúng thế, vốn dĩ không quen. Đường Thi nhéo má Đường Duy: “Lại nói dối mẹ. Thế tại sao con lại trông giống hệt anh ấy?”
Có phải cô từng có hôn nhân với Bạc Dạ không?
Ai ngờ Đường Duy lại tiếp lời Đường Thi: “Con còn nhỏ, sao mẹ thấy được? Trưởng thành thì sẽ khác thôi, hồi nhỏ nhìn ai chẳng giống nhau.” Đường Duy còn nói thêm: “Sao không nói con giống mẹ? Mẹ đang nghi ngờ còn trai ruột của mẹ đấy à?”
Đường Thi im lặng. Một lát sau cô mới buông Đường Duy ra, lẽ bẩm bẩm: “Nhưng Duy Duy à, mẹ cứ cảm thấy... Lúc đối mặt với Bạc Dạ, mẹ rất phức tạp.” phức tạp đến mức không thể chỉ khái quát là yêu hay hận.
Đường Duy rũ mi mắt, quay mặt đi, rầu rĩ nói: “Chẳng qua mẹ mất trí nhớ nên nhạy cảm với người chung quanh thôi, lâu ngày sẽ ổn.”
Mong là thế. Đường Thi tự nhủ.
Mấy ngày nay, vết thương của Đường Thi khép lại. Một lần Đường Duy giúp cô đổi thuốc thì Bạc Dạ vào phòng. Vừa mở cửa thấy phần lưng trần trụi của cô, làn da trơn bóng lại xuất hiện mấy vết thương rợn người, vết sẹo khiến con ngươi của Bạc Dạ co rụt lại, sau đó nhắm mắt đi ra ngoài.
Đường Thi thay đồ bệnh nhân, chui vào trong chăn. Lúc này Bạc Dạ mới vào phòng. Cô hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Đã có một khoảng thời gian anh không đến,
không biết là đang bận chuyện gì, hôm nay không nói một tiếng lại xuất hiện, khiến cô hết hồn. Bạc Dạ nhìn mặt Đường Thi: “Lúc trước tôi bận một dự án nên không thể thăm em. Em sao rồi?”
Đường Thi khẩn trương nói: “Tốt... Tốt hơn nhiều, nằm viện hai tháng nữa thì có thể ra ngoài.” Bạc Dạ ngoảnh đầu nhìn cô: “Em... Muốn đi
không?”
Đường Thi cũng ngần người: “Tại sao lại không đi?” Cô vốn không thuộc về nơi này, cho nên vẫn phải trở về. Chuyện của Khương Thích còn chưa có tin tức gì, cô không thể rời đi quá lâu.
Ánh mắt Bạc Dạ tối sầm: “Không thể về Hải Thành à?”
Hải Thành? Đầu Đường Thi đau nhói như có thứ gì đó lướt qua, nhưng cô kịp bắt lấy. Cô nói: “Tôi vẫn sẽ ở Bạch Thành.”
Bạc Dạ ở Hải Thành, cô biết chuyện đó. Lúc trước mỗi ngày anh đều qua lại một quãng đường xa. Đường Thi không hiểu, nếu cô thật sự không có quan hệ với Bạc Dạ thì tại sao anh lại tốn nhiều công sức vì một người lạ như thế?
Bạc Dạ im lặng ngồi bên cạnh làm việc. Đúng lúc Đường Duy cũng đã thay băng gạc cho Đường Thi xong. Cô ngồi trong chăn, mờ mịt nhìn bóng lưng Bạc Dạ. Người đàn ông này cứ cường thế bước vào cuộc đời cô, không cho cô từ chối. Rốt cuộc anh muốn gì?
Đường Thi nói chuyện, Đường Duy khẽ thở dài, nói: “Ngủ trưa đi mẹ.”
Đường Thi uống thuốc rồi chim vào giấc ngủ. Đường Duy xác nhận cô đã ngủ say rồi đi đến bên cạnh Bạc Dạ. Bạc Dạ đang gõ chữ, thấy Đường Duy lại gần thì dừng lại, nhìn cậu bé hỏi: “Con sao vậy?”
“Tôi có chuyện muốn nói với ông.” Đường Duy cau mày: “Câu Da, tai sao ông lại làm thế?”