Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 186: Chương 186: Không tra được anh ta, Tùng Sam là ai?




“Cậu nói bàn chuyện phòng ở là chỉ..” Định thần nhìn lại bản báo cáo, Bạc Dạ thấp giọng hỏi một câu: “Hiện tại bọn họ đang sống cùng nhau?!”

Lâm Từ biện giải thay Đường Thi: “Cậu Bạc Dạ, Tùng Sam là thông qua tin tức tìm người ở ghép bình thường trên mạng mới tìm được cô Đường Thi, hiện tại hai người chỉ là quan hệ đồng nghiệp, không phải như cậu suy nghĩ.”

“Như tôi suy nghĩ?” Bạc Dạ cười lạnh: “Vậy không bằng anh nói xem tôi nghĩ như thế nào?”

Bị Bạc Dạ hỏi như vậy, vẻ mặt Lâm Từ lập tức thay đổi, cậu ta càng cúi đầu thấp hơn: “Tâm tư của cậu Bạc Dạ, tôi không dám tùy ý phỏng đoán.”

Không dám? Miệng lúc nào cũng nói không dám nhưng lại trong sáng ngoài tối trào phúng anh, thật không hổ là trợ lý tốt của anh!

Bạc Dạ nhìn chằm chằm Lâm Tư thật lâu, sau đó mới buồn bã nói: “Đi thăm dò điều tra cái người tên Tùng Sam kia.”

“Chúng tôi... Không tra ra được.”

Lúc Lâm Từ nói ra những lời này, mặt Bạc Dạ biến sắc.

“Anh thế mà không tra được Tùng Sam là ai?!”

Lâm Từ nhìn thấy Bạc Dạ nổi giận, cố gắng để mình giữ vững bình tĩnh: “Cậu Bạc Dạ, có lẽ thân phận của Tùng Sam không đơn giản, nhìn bên ngoài thì chỉ là nhân viên thiết kế của phòng làm việc trò chơi, nhưng trên thực tế thì chúng tôi không tra được quá khứ của anh ta?”

Ánh mắt Bạc Dạ lập tức tối lại, dẫn tới giọng nói cũng nhiễm ý lạnh: “Anh có biết điều này đồng nghĩa với cái gì không?”

Lâm Từ không nói chuyện.

Bạc Dạ vỗ bàn, nói: “Đồng nghĩa với việc anh ta tìm tới Đường Thi cũng có thể không phải tùy tiện tìm được! Rất có thể anh ta có mưu đồ gì đó!”

Một người chồng sợ vợ bị cướp đi như anh, một chút động tĩnh gì cũng trông gà hóa cuốc được, thân phận của Tùng Sam còn khả nghi như vậy, đây không còn là chuyện nhỏ nữa rồi!

Rất có thể anh ta cố ý tìm tới Đường Thi, cố ý ở cùng nhà với Đường Thi!

Chuyện này anh sao có thể để yên cho được? Đường Thi ở cùng một người đàn ông cả ngày, ngay cả đi làm cũng là cùng cơ quan, cái này có nghĩa là gần như cả một ngày bọn họ đều ở bên nhau, tiện đường đến chỗ làm, tiện đường cùng nhau về này, cái này nói anh chịu đựng như thế nào?!

Bạc Dạ có chút tâm phiền ý loạn, đột nhiên một Tùng Sam nhảy ra như từ trên trời rơi xuống, làm cho cả người anh không yên, lo âu không thôi.

Trước kia anh có để ý từng hành động của Đường Thi như bây giờ sao? Không có khả năng, lúc trước Bạc Dạ căn bản không thèm để Đường Thi vào mắt, chuyện này rõ ràng là động tâm với cô rồi! Thừa nhận một chút có khó như vậy sao, huống chi anh còn nợ cô nhiều như vậy... Lâm Từ thấy ánh mắt của Bạc Dạ: “Cậu Bạc Dạ... Cậu đối với cô Đường Thi...”

Chỉ là cậu ta chưa kịp nói hết đã nhận được ánh mắt sắc bén dọa người của Bạc Dạ vừa mới thấu tỏ lòng mình.

“Câm miệng.” Anh có thể đoán được đại khái Lâm Từ muốn nói cái gì, vì thế bèn lên tiếng làm cậu ta câm miệng.

Không có khả năng, anh như đang lừa mình dối người, cố đẩy hết những suy nghĩ trong đầu ra ngoài.

Chẳng qua là anh vẫn mãi canh cánh trong lòng chuyện bắt cóc lúc trước mà thôi... Bạc Dạ tự tẩy não cho mình, sau đó anh nói: “Còn cách nào để điều tra về Tùng Sam không?” “Có thể phải tốn sức lực hơn...” Câu trả lời của Lâm Từ thật không chắc chắn, dù sao lúc trước đã từng thử rồi, tất cả tư liệu về Tùng Sam đều bị hủy không còn một mảnh, chuyện này chứng tỏ sau lưng anh ta có một thế lực rất lớn ngăn trở.

Chỉ là ngữ khí không chắc chắn này của Tùng Sam truyền vào lỗ tai Bạc Dạ lại càng trở nên châm chọc hơn, làm cho anh lại nổi giận một lần nữa.

“Tra! Tiếp tục tra! Thành phố Hải Phòng còn không có người nào mà tôi không điều tra được!” Bạc tức giận quát lên: “Trừ phi anh ta là từ trên trời rơi xuống!”

Anh cũng không tin, Tùng Sam rốt cuộc là ai? Sao có thể không điều tra được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.