Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 410: Chương 410: Kín đáo như vậy, giống như một nhà giam!




Tám giờ tối ngày hôm sau, Bạc Dạ phái Lâm Từ đến đón Đường Duy, sau đó cho người bảo vệ bốn phía của phòng bệnh Đường Thi, thậm chí còn có người giả làm bệnh nhân, ngày nào cũng đi lại ở bệnh viện, để đề phòng Tùng Hi sẽ cho người đến ra tay với Đường Thi.

Đường Duy nhân lúc Đường Thi đã uống thuốc an thần lén lút trốn ra, nhảy lên xe của Bạc Dạ, nhìn Bạc Nhan ở đằng sau.

Cậu bé chau mày lại: “Tại sao nó lại ở đây?”

“Anh!” Bạc Nhan không cảm nhận được sự chán ghét của Đường Duy, nắm lấy tay cậu bé: “Em nhớ anh lắm, nên đã đi theo ba tới đây.”

Nghe Bạc Nhan gọi Bạc Dạ một tiếng “Ba”, Đường Duy chỉ tim mình nhói lên, cậu bé đẩy tay Bạc Nhan ra: “Cách xa anh ra một chút.”

Sắc mặt của Bạc Nhan đông cứng lại, Bạc Dạ nhìn qua kính chiếu hậu, hắng cổ họng, không thể làm gì.

Bạc Nhan khẽ thăm dò: “Là... Là do em đã làm anh không vui sao?”

“Sự tồn tại của em đã làm anh không vui rồi.” Cả mặt của Đường Duy đầy vẻ chán ghét: “Cách xa anh ra một chút! Đáng ghét!”

Đảng ghét, anh nói cô bé đáng ghét...

Trong lòng Bạc Nhan như có thứ gì đang vỡ ra rất mạnh, nước mắt theo đó rơi xuống, mà Đường Duy không hề động tâm, thậm chí còn mang theo chút oán hận: “Đừng có mà rơi nước mắt cá sấu! Cất cái biểu cảm tủi thân đấy của em vào đi, anh nhìn cũng không muốn nhìn em!”

Bạc Dạy lái xe ở đằng trước, thầm thở dài trong lòng.

Bạc Nhan ngừng khóc, dường như sợ lại làm Đường Duy tức giận, ngay cả hít thở cũng cẩn thận, cố ý chậm lại.

Nét mặt Đường Duy mới thay đổi một chút. Sau đó bọn họ đến bệnh viện, Diệp Kinh Đường đã đợi bọn họ ở cửa, mặc một cái áo khoác rất dày, thân hình cao ngất, vẫy tay với Bạc Dạ: “Cuối cùng cũng đến rồi.”

Bạc Dạ bước lên trước, thấp giọng: “Sao rồi?”

“Tra được rồi, do một tổ chức ngăn không cho công khai danh sách bệnh nhân.” Diệp Kinh Đường cũng thấp giọng: “Đợi một lúc nữa tôi đưa hai người lên đấy, thời gian chỉ có nửa tiếng, tôi chỉ có thể giữ ở đây được nửa tiếng, hai người nhanh chóng giải quyết mọi việc đi.”

Bạc Dạ nhìn xung quanh, lại vô vào vai Diệp Kinh Đường: “Được.” Bạc Nhan đi sau lưng bọn họ, trông rất căng thẳng, luôn cảm thấy biểu cảm trên mặt mọi người rất nghiêm túc, thế nhưng cô bé lại không hòa hợp với mọi người.

Sau đó mấy người khom lưng đi vào một tòa nhà nội trủ, thân phận của những người trong tòa nhà này không thể nói ra, một khi tùy tiện nói ra sẽ gây ra tai họa. Bởi vì đang đêm tối, người đi lại không nhiều, chỉ có y tá trực ban đi lại, thế nhưng camera giám sát được lập xung quanh, chứng tỏ bệnh viện này nghiêm ngặt như thế nào, ngay cả một con ruồi bay vào cũng được quay lại một cách sắc nét.

Lúc này, R7CKY và Ventus đang ngồi trước máy tính, điên cuồng gõ bàn phím, đồng thời còn thông báo tình hình qua chiếc tai nghe màu xanh Đường Duy đang đeo trên tai.

“Mẹ kiếp, sao hệ thống giám sát của bệnh viện này đặt nhiều tường lửa như vậy?”

R7CKY trách một tiếng: “Người ở trong này đều là người như thế nào mà nghiêm ngặt như vậy, đúng là làm người ta sợ hãi.”

“Có khi lại là một nhà giam” Ventus bình tĩnh nói: “Bên này tôi đã phá được một tầng rồi.”

“Tôi cũng sắp xong rồi, bọn họ có tường lửa liên

kết với nhau, đáng chết, làm không cẩn thận sẽ động đến thiết bị cảnh báo đấy.” R7CKY thuận mồm nói một câu: “Lúc đầu giam bảy người chúng ta cũng không đáng sợ như thể này.”

Đường Duy nghe câu này thì dừng bước lại. Bảy người bọn họ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.