Bạc Dạ cười mỉa mai: “Vì em nói tôi độc ác rồi thì tôi nghĩ tôi cũng không cần làm gì nữa cả, cũng xin lỗi vì đã để em nói tôi “tàn nhẫn.”
Đường Thi hất mạnh anh ra, Bạc Dạ nắm lấy hai tay cô, sau đó cô hét lên: “Buông tôi ra!”
Cơ thể cô bị ngã mạnh trên ghế sô pha, hai tay bị Bạc Dạ kéo lại rồi trói
bằng dây đai ra phía sau. Khuôn mặt của người đàn ông đầy tức giận làm cô vô cùng kinh hãi:
“Đường Thi, giờ em cầu xin tôi đi! Tôi có thể xem xét cho em một con đường sống!”
“Anh điên rồi phải không!” Đường Thi muốn lật người ngồi dậy nhưng lại bị Bạc Dạ giữ chặt: “Ở đây không có chỗ cho anh tự mãn? Anh cho rằng tôi vẫn là con ngốc lúc đó thích anh sao?”
Nghe thấy câu này của cô, chẳng khác nào nói trúng tim đen của Bạc Dạ, mắt anh đỏ rực: “Đường Thi, từ trước đến nay tôi chưa từng là nơi để em có thể ngông cuồng!”
Đường Thi bị đè ngửa trên ghế số pha, áo sơ mi sau lưng bị vén lên, lộ ra vòng eo thon nhỏ và... hình xăm bằng tiếng Anh.
NIGHTMARE
Mỗi từ đều hòa vào da thịt và máu của cô.
Có một ban nhạc tên là NIGHTMARE ở Nhật Bản, dịch là ban nhạc ác mộng.
Đường Thi cảm thấy cái tên này đã thực sự trở thành ác mộng của cô.
Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào chuỗi tên tiếng Anh, mọi động tác của anh đều dừng lại.
Thời gian ở đây một khắc như trở thành một giờ, càng kéo dài vô định hơn vì sự tĩnh lặng, hơi thở của anh ngừng lại, mạch đập chậm đi, đồng tử của anh trở nên mất tập trung và thắt lại từng chút một cho đến khi, anh nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Đường Thi.
Cô nói: “Đừng dùng tay của anh chạm vào hình xăm của tôi!”
Bạc Dạ đột nhiên thu tay lại như bị điện giật.
Anh kinh ngạc nhìn ngón tay mình, trên đó vẫn còn đọng lại một chút cảm xúc ấm áp, anh không biết bản thân bị sao mà chỉ cần nhìn thấy tên anh trên cơ thể của Đường Thi là anh đã mất kiểm soát...
Đó là bằng chứng cho tình yêu của cô ấy, nhưng bây giờ nó chỉ là một trò đùa đáng cười.
Hai mắt Đường Thi đỏ lên: “Buông tôi ra.”
Bạc Dạ đã tỉnh lại ngay lúc đó, anh đứng dậy khỏi ghế sofa.
Anh nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra với mình, nhìn Đường Thi đi xa, nhìn bên cạnh cô ấy có người đản ông khác, mỗi ngày anh đều sống như ở trong địa ngục.
Anh không thể chịu được sự ảnh hưởng lớn như vậy của một người phụ nữ đối với cuộc sống của mình, điều này thậm chí khiến anh cảm thấy khủng hoảng.
Đó chỉ là một món đồ chơi có thể vứt bỏ theo ý muốn mà tại sao... lại khó chịu đến nhường này?
Bạc Da sững sờ nhìn khuôn mặt của Đường Thi, khoảnh khắc nhìn thấy hình xăm của Đường Thi, cảm xúc của anh nóng, rồi lại lạnh và đông cứng thành máu lạnh.
Một mặt anh vui mừng, vui vì Đường Thi đã vì anh mà làm chuyện này vì anh, mặt khác anh cảm thấy lạnh người, người phụ nữ có thể xăm tên anh lên người...rốt cuộc đã bị cô giấu ở đâu rồi?
Tại sao bây giờ trong mắt cô ấy không nhìn thấy chút tình yêu nào?
Bạc Dạ véo mạnh khuôn mặt Đường Thi: “Cầu xin tôi đi! Nói, em vẫn còn yêu tôi...!”
Chỉ cần cô ấy nói, chỉ cần cô ấy nói...
Nhưng Đường Thi đã mim cười.
“Yêu? Bạc Dạ, tình yêu của tôi đã bị chính tay anh phá hủy rồi.”
Ngay lúc đó, vạn tiễn xuyên tim.
Bạc Dạ buông cô ra, lại giống như sợ mất đi, anh hung dữ nắm lấy cô, lật người cô qua lại, người đàn ông hung tợn đang trong cơn phẫn nộ, khuôn mặt thanh tú khôi ngô nhuốm màu băng giá, vô cùng kinh hãi.
“Nếu như anh vì muốn làm tôi khuất phục trước anh thì anh cũng không cần tốn nhiều sức như vậy!” Khóe mắt Đường Thi còn có ngấn lệ, cười nhạo Bạc Dạ đến cực điểm: “Anh xây luôn một cái chuồng chó rồi nhốt tôi lại có phải là rất tốt không? Bạc Dạ, trong mắt anh có thể nhốt bất cứ ai, nhưng anh không thể nào nhất được tôi!”
Lá gan cô càng ngày càng lớn rồi, dùng những lời lẽ như vậy để kích thích anh!
“Em đừng tưởng rằng tôi không làm được.” Bạc Dạ siết chặt ngón tay, giờ cô dám dùng những lời này để kích thích anh, chẳng lẽ là vì Bạc Dạ không còn gì để đe dọa cô nữa sao! Anh sớm đã thua cô, ngay cả con trai cũng mất rồi!
“Tôi nói cho em biết, em có thể cứ thử lại tiếp tục kích động tôi xem, bây giờ tôi không quan tâm gì nữa rồi, cái gì tôi cũng có thể làm ra được!