Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 997: Chương 997: Leo cửa sổ vào, không phải người thường!




Bọn họ lại làm như không nghe thấy lời của Bạc Dạ, Kỳ Mặc vềnh hai chân bắt chéo, Lạc Phàm đóng vai núi băng.

Bạc Dạ quay đầu lại nhìn người duy nhất có có khí tức của người bình thường trong số Thất Tông Tội - Tùng Sam, anh ta cũng là người duy nhất bước vào qua cửa chính, Bạc Da hỏi anh ta: “Sao anh lại vào được? Tôi nhớ là đã khóa cửa rồi mà.”

Tùng Sam nói: “Tôi biết cạy ổ khóa.”

Rút lại lời vừa mới nói anh ta là người bình thường,

Mỗi một người tim một chỗ ngồi trong phòng, Asuka còn nhày lên giường chạm vào cùng với Đường Thi, Bạc Dạ mấy lần định kéo Asuka ra, nhưng nghĩ lại, trong lòng lại tự an ủi mình, không sao cả, người này cũng đẹp trai nhưng là con gái, chỉ là việc nhỏ chỉ là việc nhỏ, sẽ không chiếm tiện nghi của Đưởng Thi.

Giây tiếp theo, lại thấy Asuka đang ôm Đường Thitự sướng

Bạc Dạ vỗ bàn đứng dây, con gái cũng chịu không noi!

Sau nửa giờ nữa, đồ ăn khuya mà Bạc Dạ đặc biệt bảo đầu bếp làm đều được mang lên, một đám người mới bắt đầu vừa ăn vừa nói về công việc chính.

Kỳ Mặc nói: “Anh sớm có thể gọi chúng ta xuống để gặp mặt nhưng lại mở cuộc họp trực tuyến, xem ra là muốn đuổi chúng ta đi, tạo cơ hội ở một minh với Đường Thị.”

“Đúng thật là, thật không biết xấu hổ.”

Trước đây, Bạch Việt sẽ hùa theo bọn họ để phàn nàn với Bạc Dạ, nhưng thực ra lần này lại rất im lặng chưa từng thấy,

Đường Thi đi tới, chọc vào cánh tay của Bạch Việt với thái độ như một người chị tri kỳ.

Dù sao chuyện họ nói với nhau Đường Thi cũng không nói chen vào được, thì cứ tâm sự với Bạch Việt cũng được, dù sao thì Bạch Việt cũng chưa bao giờ tham gia vào hội nghị của đám người Bạc Dạ.

Cô hạ thấp giọng: “Anh sao vậy?”

Bạch Việt ngẩng đầu nhìn Đường Thi, rồi lại củi đầu xuống.Đường Thi vừa muốn nói chuyện, thì bên tai truyền đến tiếng thỏa luận sôi nổi của đám người Bạc Da về chuyện của Vinh Nam, cô dứt khoát kéo Bạch Việt và nói: “Các người ra ngoài hết đi, tôi và Bạch Việt cũng muốn nói chuyện một chút.”

Bạc Da ngan người: “Em với anh ta nói chuyện gi chứ?”

“Các người nói chuyện của các người, chúng tôi nói chuyện của chủng tôi.” Đường Thi chi chi bên ngoài: “Bên ngoài có cái phòng khách, chuyện quan trọng của các người đem ra ngoài mà nói đi, để tôi còn được yên tĩnh một chút.”

Bọn họ cũng không quá kiên trì, sau khi đi ra ngoài thì chỉ còn lại Đường Thi và Bạch Việt vẫn ngồi cùng nhau, Đường Thi pha hai tách hồng trà đưa cho Bạch Việt một tách.

Bạch Việt khẽ nói, cảm ơn.

Rất hiếm khi Đường Thi thấy anh ta trong tình trạng đà kích mạnh đến thế.

Suy cho cùng, trong ấn tượng của Đường Thi, Bạch Việt là một người khá tự phụ, khí phách trẻ tuổi tuyệt thế không ai sánh bằng có lẽ chính là nói con người Bạch Việt này, nhưng bây giờ nhìn thấy về mặt như vậy của Bạch Việt, Đường Thi cảm thấy hơi ngạcnhiên,

Bạch Việt đã từng giúp đỡ Đường Thi lần này đến lần khác, bây giờ Đường Thi cho anh ta lời khuyên, về phương diện tình cảm, cô cảm thấy mình là người từng trài kinh nghiệm cũng đủ rồi, ít nhất có thể giúp Bạch Việt chi ra chỗ anh ta không thể nghĩ thông suốt được,

Vì vậy, sau khi cân nhắc chọn cách diễn đạt, Đường Thi hỏi: “Anh có thể nói với tôi anh đã xảy ra chuyên gì không?”

Bạch Việt im lặng một lúc lâu, liếc nhìn vẻ mặt kiên nhẫn và dìu dàng của Đường Thi, rồi mới khẽ nói: “Không biết, cảm thấy mình bệnh rồi.”

Bệnh? Loại lời này, thốt ra từ trong miệng của một người có y thuật xuất sắc như Bạch Việt?

Đường Thi có chút kinh ngạc: “Bệnh ở chỗ nào?

Anh...”

“Đường Thi.” Dường như máy ngày nay Bạch Việt bị áp chế dữ dội, anh ta rất muốn tìm một người trút ra, nắm lấy tay Đường Thi: “Nếu như, tôi chỉ nói là nếu như, cô có cảm giác với một người cùng giới thì trong lòng cô có càm thấy tội lỗi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.