Bạc Dạ không nói gì, chỉ quay đầu qua, không biết từ lúc nào mà khuôn mặt cho dù trời sập cũng không đổi sắc bây giờ đã toàn nước mắt.
Bạc Dạ giơ tay lên dụi mắt, chạm vào thứ ướt ướt thì mới biết bản thân vậy mà đang rơi nước mắt.
Diệp Kinh Đường thở dài, hai người ngồi trong xe được đưa đi bệnh viện, anh sắp xếp thời gian gọi điện cho Giang Lăng, kêu anh ta ở bệnh viện chuẩn bị. Kết quả Giang Lăng vừa nhấc máy liền nói: “Anh Dạ, chỗ anh cũng xảy ra chuyện sao? Bệnh viện chúng tôi đang bận chết đi được, chỗ anh cũng có người bị thương à?”
Bạc Dạ hít sâu một hơi, trong phổi vẫn còn đọng lại chút khói, anh ho khan vài tiếng, ho ra cả máu, dọa Diệp Kính Đường sợ đến nỗi mặt mày biến cả sắc: “Mẹ kiếp, tôi đột nhiên nhớ ra anh vừa mới thay thận, vừa nãy lại xông vào trong đám lửa hít không ít khói, không sao chứ?”
Bạc Dạ xua tay, khàn cổ nói: “Tôi không sao, Giang Lăng, Duy Duy vừa nãy cũng bị ảnh hưởng từ vụ nổ, tôi vừa cứu thằng nhóc và bạn của nó ra, một lúc nữa là đưa đến bệnh viện của anh.” “Nhưng mà phải xếp hàng.” Giang Lăng là bạn tốt của Bạc Dạ, nhưng trước mắt anh vẫn là bác sĩ cứu người, vụ nổ hôm nay làm rất nhiều người bị thương, cho dù Đường Duy có đến thì cũng không còn chỗ, bắt buộc phải xếp hàng chờ đến lượt.
Vào lúc này, đứng trước sự sống cái chết, mọi người đều bình đẳng, cho dù Bạc Dạ là anh em tốt của Giang Lăng cũng không có biện pháp để cho Giang Lăng khám cho Đường Duy trước.
Diệp Kinh Đường lo lắng: “Bạc Dạ cũng bị thương, Giang Lăng anh...” “Bạc Dạ, mấy người trước tiên cứ đến bệnh viện đi đã, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho mấy người, được chứ? Bởi vì thật sự có rất nhiều người cần phẫu thuật, tôi không thể...”
Thực ra mọi người đều hiểu lời này có ý gì, Bạc Dạ không có đặc quyền, cho dù thực sự có đặc quyền đi nữa thì cũng không thể dùng, vì hoàn cảnh bây giờ đang rất đặc biệt.
Bạc Dạ mím môi: “Còn có ai có thể...”
Bên phía Giang Lăng truyền đến tiếng hét: “Bác sĩ Lăng, bệnh nhân bị băng huyết!” “Tôi đến đây!” Giang Lăng nóng vội nói với người trong điện thoại: “Bạc Dạ, như này đi, tôi tạm thời không có cách xử lý tình huống bên anh, sau khi anh đến bệnh viện tôi sẽ cố gắng sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho anh, có được không?”
Giang Lăng tắt điện thoại, tiếng xe cứu thương kêu lên inh ỏi, còi báo động cấp cứu trên đỉnh đầu cứ văng vẳng bên tai Bạc Dạ, làm cho lòng người hoang mang. “Không sao đâu, Duy Duy bây giờ đang trong trạng thái hôn mê, cơ thể hầu như không có vết bỏng, cũng không bị đập vào đâu.” Diệp Kinh Đường không biết nên an ủi Bạc Dạ như nào: “Nó biết khu đông lạnh có thể giúp chúng nó chống đỡ, hơn nữa khi cần khu đông lạnh vẫn còn hoạt động thì bên trong vẫn sẽ lạnh, ít nhất là có thể bảo vệ nó đến phút cuối cùng. Thằng nhóc rất thông minh, anh đừng lo lắng nữa.”
Bạc Dạ không nói gì, các ngón tay đan vào với nhau đang không ngừng run rẩy.
Khi đến bệnh viện, Giang Lăng trong đại sảnh đi qua đi lại, không ngừng có người hét bác sĩ Lăng, bác sĩ Lăng, anh ta thậm chí không kịp xem cho Bạc Dạ. “Bác sĩ Lăng, bệnh nhân bên kia bị hoại tử xương khớp rồi, cần anh qua đó giúp đỡ!”
Bạc Dạ ngẩng đầu lên nhìn Giang Lăng, Diệp Kinh Đường lo lắng cho thân thể của Bạc Dạ, gọi một tiếng: “Anh Giang!”
Giang Lăng quay đầu lại: “Anh đợi một chút, để tôi nhờ Tiểu Phương đưa anh đi, Tiểu Phương..”
Nhưng chính vì hành động này đã dẫn đến sự chú ý của đám người xếp hàng bên cạnh, những bệnh nhân trên người toàn máu trở nên tức giận, cho rằng mấy người Bạc Dạ đang chen hàng: “Bon họ dựa vào cái gì mà có đặc quyền đấy?” “Đúng vậy, không phải đối với bác sĩ mọi người đều bình đẳng sao?” “Vì sao bọn họ lại được ưu tiên chăm sóc, chỉ vì bọn họ có một đứa trẻ đang hôn mê sao, con trai tôi còn đang chảy máu đây!” “Ngay cả quyền bình đẳng này các người cũng không làm được, làm sao có thể khiến chúng tôi yên tâm cơ chứ?”
Rất nhanh sự phẫn nộ của của đám người bị đẩy đến cực điểm, giờ đây đến cả bản thân Giang Lăng cũng khó bảo đảm được rồi. “Tôi nghe nói bác sĩ Lăng là người thân của viện trưởng bệnh viện này đó!” “Hóa ra là vậy, sau lưng có quan hệ, thảo nào lại máu lạnh như vậy!” “Năm ngoái hình như còn đi nước ngoài nhận giải nữa, bác sĩ như này cũng đáng được nhận giải sao?” “Tôi thấy hai người kia có chút quen mắt, chắc là công tử nhà giàu nào đó đi, mạng của người dân chúng ta thật sự là quá rẻ mạt rồi, đấu không lại tính mạng cao quý của người ta!”
Vẻ mặt của Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường có chút trắng bệch, Giang Lăng cũng bị đám người xô đẩy: “Đợi đã, mọi người đừng kích động, chúng tôi không có chen hàng, từng người từng người một, được chứ?” “Không phải là quen biết bọn họ sao, bạn bè là có quyền lợi đặc biệt à?” “Đúng vậy, không bao giờ tin tưởng mấy người nữa!” “Không tin thì cút!”
Không biết từ chỗ nào truyền đến tiếng nói vang dội, mang theo áp lực lạnh lẽo, dọa cho đám người run cầm cập.
Một người đàn ông đi ra từ trong đám người, trên người mặc quần áo màu đỏ, tóc trắng dài, khí thế hào hùng diễm lệ, ánh mắt mang theo sự tức giận: “Làm sao, vừa nãy không phải nói rất hăng sao? Ai tận mắt thấy hai người họ dẫn người bệnh chen hàng? Đứng ra đây! Không tin tưởng bệnh viện này thì cút! Người ta có lòng tốt cứu mấy người, mấy người còn ở đây nói này nói kia, làm sao có thể mặt dày như vậy!” “Bạch Việt...” Giang Lăng lẩm bẩm gọi tên Bạch Việt, sau đó lập tức nói: “Đừng, những người này đều là bệnh nhân của tôi.” “Đến bây giờ anh còn suy nghĩ cho đám bệnh nhân này sao?” Bạch Việt híp mắt trào phúng, giơ tay chỉ vào đám người vừa náo loạn lúc nãy: “Vậy bọn họ thì sao? Bệnh nhân của anh thì sao, bọn họ có suy nghĩ cho anh không? Bọn họ chỉ là muốn ép anh, chỉ muốn bản thân chen hàng để có thể lên đầu tiên! Anh tình nguyện giúp đỡ, người ta còn cố bới móc anh. Mẹ kiếp, anh làm bác sĩ không phải là không có lòng tự trọng, tôi mà là anh thì ngay bây giờ đi từ chức, để cho đám điêu dân này tự đi cầu Thượng Đế đi!” Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net
Những lời này tưởng chừng là đang giáo huấn Giang Lăng, nhưng thực chất mỗi một chữ đều đang chỉ trích đám người dân, những kẻ không rõ thực hư đã mở mồm châm biếm bọn họ.
Khả năng chỉ gà mắng chó này của Bạch Việt thật sự khiến cho đám người kia không phản bác được câu nào, ngay sau đó Bạch Việt đi đến trước mặt đám người đó, cười lạnh nói: “Bây giờ tôi nói, nếu như ai cảm thấy bác sĩ Lăng dựa vào quyền lực để trục lợi, đối xử bất công với bệnh nhân thì đứng ra đây, rồi cút hết ra ngoài! Các người tốt nhất nên nói được làm được, nếu đã không tin tưởng sự trong sạch của bác sĩ thì đừng đến đây khóc lóc đáng thương! Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân vốn dĩ đã rất căng thẳng, đều là bị mấy người không phân rõ phải trái đúng sai mấy người làm cho càng căng thẳng hơn, người ta là bệnh nhân bị thương còn đang đứng ở đây xếp hàng, mấy người còn có gì không phục? Có bản lĩnh như vậy thì tự chữa cho mình đi, bác sĩ không có cần mấy người đến đây xếp hàng!” “Đừng nói nữa Bạch Việt, người ta cũng đang trong tình cảnh nguy hiểm.” Giang Lăng giữ lấy Bạch Việt thì bị Bạch iệt hất ra, sau đó Bạch Việt tiến lên phía trước, nhìn nhìn Duy Duy và Vưu Kim nằm trên giường bệnh, nói với Bạc Dạ: “Đưa hai người này đến chỗ của tôi đi.”
Ánh mắt Bạc Dạ sáng lên: “Anh đồng ý cứu giúp họ sao?”
Bạch Việt ho một tiếng, tiện tay lấy ra một tờ giấy ăn đưa cho Bạc Dạ: “Khóe môi có máu”
Mặt Bạc Dạ biến sắc, đưa tay tiếp lấy tờ giấy ăn: “Cảm ơn.” “Đi theo tôi.” “Đứng lại!”