Đoạn chuyện cũ này lúc đó anh ta không để ý nhiều, sau lại tùy tiện nói vài câu liền mang Khương Thích đi, trên xe còn châm chọc khiêu khích Khương Thích, bây giờ nghĩ lại, hóa ra là đang châm chọc mình thì đúng hơn.
Diệp Kinh Đường nằm ở trên giường không ngừng thở dốc, hiếm khi anh ta hoảng sợ vì một giấc mộng xưa, người đàn ông hít một hơi thật sâu, sau đó liếc nhìn giờ, là mười hai giờ khuya.
Tại sao lại dậy vào lúc này? Anh ta đã nhiều ngày vẫn mượn rượu để đi vào giấc ngủ, rõ ràng có thể ngủ vô tư, nhưng lại cứ tỉnh dậy lúc mười hai giờ.
Tại sao phải nhớ tới Khương Thích.
Diệp Kinh Đường cảm thấy nhịp tim của mình đặc biệt nhanh, người đàn ông không nói chuyện, nhưng sắc mặt tái nhợt, anh ta đại khái cũng không nói ra lời, lúc này mơ thấy chuyện cũ liên quan đến Khương Thích giống như một bạt tai đánh vào mặt anh ta.
Anh ta cùng Khương Thích đã xa nhau quá lâu.
Anh ta không phải là không thể bắt cô trở lại, là anh ta... không có dũng khí đi mang Khương Thích về.
Bây giờ Khương Thích đã không còn như trước, không còn là Khương Thích chỉ vì một câu nói của Diệp Kinh Đường thì dù có núi đao biển lửa cô cũng cam tâm tình nguyện nữa.
Bên người cô bây giờ đã có người đàn ông mạnh mẽ hơn thay cô che gió che mưa, cô giống như là một cô gái bé bỏng, tay trong tay đi dạo phố cùng người khác, họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, tận hưởng quá trình yêu đương mà những cô gái bình thường có được.
Nhưng những dịu dàng này, Diệp Kinh Đường chưa từng dành cho cô.
Anh ta thậm chí không biết thì ra Khương Thích cũng một mặt nhỏ của phụ nữ như vậy, trong mắt anh ta, Khương Thích chính là một người phụ nữ mạnh mẽ, lưỡi nở hoa sen, hành xử khéo léo, dù có nhiều đàn ông thô bỉ cô đều có thể ra tay được, chỉ cần để đàm luận làm ăn thành công, cô có thể đối mặt với vô số loại khách gây khó dễ.
Nhưng Diệp Kinh Đường đã quên, Khương Thích cũng là một cô gái yếu đuối, tay trói gà không chặt, chỉ là vì anh ta nên mới để mình trở nên đao thương bất nhập, nhưng nội tâm của cô... cũng cần người đến che chở.
Diệp Kinh Đường bỏ lỡ, nhưng Hàn Nhượng thì không.
Cho nên bây giờ, Khương Thích chạy theo người khác, Diệp Kinh Đường bất an, cũng bất lực.
Ở trong đêm khuya mơ thấy người xưa, thật là một chuyện làm người ta khó có thể chịu được.
Diệp Kinh Đường muốn gọi điện thoại cho Bạc Dạ, gọi anh đi ra cùng uống rượu, chợt nhớ ra hiện tại quan hệ của cháu trai Bạc Dạ này và Đường Thi đã hòa hoãn, dù sao thì Bạc Dạ có thể vì Đường Thi mà không tiếc cả mạng.
Diệp Kinh Đường nghĩ thầm hay là chớ quấy rầy Bạc Dạ, vì vậy anh ta không tiếp tục nữa, chỉ đơn giản nằm trên giường một mình, lúc này, mọi ký ức về Khương Thích lại hiện về trong tâm trí anh ta một lần nữa.
Trong nhà còn có một chiếc máy pha cà phê Khương Thích mua cho anh ta.
Giờ phút này Diệp Kinh Đường mới biết, thì ra rời khỏi Khương Thích... cuộc sống thật cô đơn, đã không còn một người phụ nữ kiêu ngạo gây sự trong mắt anh ta, những lúc anh ta trầm lắng một mình, không khí lạnh đến mức có thể làm người ta nổi điện.
Ngày hôm sau, trong nhà Hàn Nhượng đầy ắp người.
Nguyên nhân là do Hàn Nhượng gọi điện, nói mẹ, con có vị hôn thê, người nhà họ Hàn cả kinh, cả nhà họ Hàn lại lên đường một lần nữa, nào là lễ vật nào là quà, còn cả bao lì xì, càn quét cả siêu thị, mua cả đống thứ đủ các thể loại dây chuyền nước hoa gì đó, sau đó gọi xe chở cả nhà đi thẳng tới cửa nhà Hàn Nhượng.
Lúc Đường Thi ra mở cửa, cô cũng kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Thâm: “Anh Hàn Thâm?”
Mẹ Hàn Nhượng nhô đầu ra từ phía sau: “Là cháu à? Khương Thích nhà cô có ở đây không?”
Nhanh như vậy đã gọi Khương Thích nhà cô rồi.
Khương Thích vừa nói chào dì, cả đám người đã nhào tới, may mà Đường Thi lẩn tránh nhanh, nếu không cô có thể đã bị kéo đè dẹp mất, trước đó cô cũng đã nhốt Tiểu Dạ Dạ ở trong phòng. Cô đi đến phòng bếp chuẩn bị hoa quả, để Khương Thích và Hàn Nhượng ở lại đối mặt với người lớn.