Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1357: Chương 1357: Năm tháng trôi qua, chưa từng bỏ qua cho tôi






Không biết tại sao, mỗi lần Lam Thất Thất nhìn thấy Từ Dao, trong lòng đều cảm thấy khó chịu.

Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ nụ cười dịu dàng và yếu đuối đó của Từ Dao, cứ luôn cảm thấy đằng sau nụ cười của cô ta chính là một con dao, giết người không thấy máu.

Vì thế nên đã dứt khoát quay mặt lại, định sẽ giả vờ như không thấy gì rồi rời đi, nhưng không ngờ Từ Dao lại tăng tốc tiến đến vài bước, tới khoác lấy tay Đường Duy.

Lam Thất Thất cau mày, nhìn thấy Đường Duy cứng ngắc rút tay của mình lại.

Từ Dao sững sờ đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt. Đường Duy chưa bao giờ tát thẳng vào mặt cô ta như vậy, kể cả khi lúc trước có Tô Nhan ở ngay tại chỗ, cũng đều không Sự thay đổi này dường như đã khiến cho Từ

Dao hoảng sợ, nhưng một mặt, cô ta cảm thấy Đường Duy không thể nào biết được sau lưng cô ta đã làm gì. Nếu thật sự bị bại lộ, Đường Duy nhất định sẽ ra tay.

Từ Dao bảo bản thân mình bình tĩnh trở lại, rút bàn tay đang khoác lấy tay của Đường Duy lại, mỉm cười có chút oan ức nói: “Đường Duy, anh... sao vậy?"

Ánh mắt Đường Duy trầm mặc liếc nhìn Từ Dao một cái, sau đó nói: “Tôi nghe nói gần đây cô có qua lại với Diệp Tiêu

Sắc mặt Từ Dao thay đổi rõ rệt “Chỉ là... chẳng qua chỉ là hai công ty có hợp tác làm ăn mà thôi." Nụ cười của cô ta bắt đầu trở nên gượng gạo: “Đường Duy, anh đang nghi ngờ em sao? Em đối với anh tuyệt đối không có hai lòng đầu...

Không có người phụ nữ nào trên thế giới này yêu anh hơn em đâu.

Tô Nhan cũng không thể sánh bằng

Từng ngón tay Từ Dao chầm chầm thu lại thành một nắm đấm: “Em và Diệp Tiêu không có cái gì cả!”

Lam Thất Thất cười chế nhạo, người phụ nữ này còn tưởng rằng Đường Duy đang ghen hay sao?

Không thể ngờ rằng Đường Duy “hứ lên một tiếng, khiến người ta không hiểu rồi chuyển chủ đề đang nói, cứ như thể chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

Lam Thất Thất chọt chọt Từ Thánh Mẫn, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta, đây là chuyện gì vậy? Cái cô Từ Dao tại sao vẫn chưa bị hất ra ngoài?

Từ Thánh Mẫn đáp lại bằng một vẻ mặt khó hiểu, chỉ cần đợi xem kịch hay là được rồi, đừng có nóng.

Có người... vẫn còn ở phía sau nữa mà.

Cả buổi dạ hội nhàm chán cứ kéo dài, Lam Thất Thất đang mặc lễ phục đi lướt qua đám đông rất nhanh, khi ngẩng đầu nhìn thì thấy Đường Duy ở phía xa đang bị mọi người vây quanh, với vẻ mặt của ai cũng thể hiện sự chào đón. Cậu càng thờ ơ, thì bọn họ lại càng nhiệt tình.

Lam Thất Thất cảm thấy rằng Đường Duy thực sự rất tàn nhẫn, Tô Nhan đã đi như vậy rồi, nhưng cậu lại không hề đau đớn chút nào.

Có thể con người này không có trái tim, không xứng đáng với một Tô Nhan đã từng hi sinh tất cả cho cậu.

Cái chân bị gãy kia, theo thời gian sẽ hồi phục trở lại. Nhưng những vết thương loang lỗ trên trái tim của một số người, cho dù có qua nhiều năm vẫn sẽ tồn tại. “Làm gì mà nhìn chăm chăm Đường Duy một cách tức giận như vậy thế?”

Từ phía sau có một giọng nói truyền đến: “Từ Dao đã xông đến phía Đường Duy rồi.”

Lam Thất Thất quay đầu lại, nhìn thấy Từ Thánh Mẫn, liền mỉa mai: “Đúng vậy, Tô Nhan đi rồi, vẻ vui mừng trên mặt Từ Dao sắp không thể che giấu được nữa rồi.”

Đường Duy đi đến đâu, Từ Dao liền đi theo đến đó, cho dù bị một đám người ngăn cách, Từ Dao vẫn có thể yên lặng đứng ở một bên lắng nghe với dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, cứ như là vợ của Đường Duy vậy. “Cũng không biết là ai đang cảm thấy ghê t."

Lam Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người bọn họ kết hôn được rồi đấy, tôi thấy bọn họ xứng đôi quả đó đi chứ! Một người lòng lang dạ sói, một người không biết xấu hổ"

Từ Thánh Mẫn vui vẻ: "Cô thấy bộ dạng của Đường Duy bây giờ trông có thoải mái không? Nói thật cho tôi biết đi, bây giờ Tô Nhan ở nước ngoài có tốt không?”

Lam Thất Thất sững sở.

Sau đó cô lẩm bẩm: “Bị ký ức giày vò, chỉ dựa vào một chút xíu ánh nắng để nỗ lực sống tiếp tục, anh nói xem cuộc sống như vậy có thể tốt không? Cậu ấy không tạm ngừng công việc, chỉ là


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.