Câu hỏi không đầu không đuôi khiến Lạc Du Du vốn đã không thoải mái lại càng thêm khó chịu, cô ta nắm chặt điện thoại đi động, dù không vui nhưng vẫn uể oải nói: “Tôi sẽ trở về, anh hỏi thế làm gì?”
Sakahara Kurosawa thở phào, lại cảm thấy giọng của Lạc Du Du có điểm kì lạ: “Sao cô thở không ra hơi thế?”
Lạc Du Du suy yếu, lúc này, hơi thở của cô ta lại rất nặng nề, nghe vào tai Sakahara Kurosawa lại giống như đang thở hổn hển làm chuyện gì đó.
Cách một chiếc điện thoại, trái tim Sakahara Kurosawa cũng bị treo lên, sắc mặt anh ta trẳng bệch, nghĩ tới chuyện xấu gì đó nên nói với Lạc Du Du: “Cô… Cô với Cố Mang đang làm cái gì!”
Trong đầu anh ta suy nghĩ cái quái gì vậy?
Lạc Du Du giận tới mức ho khan, phía sau có người vỗ vỗ vai cô ta, cô ta kêu lên một tiếng, sau đó, điện thoại đang ở trong tay bị người khác rút mất.
Lạc Du Du ngẩng đầu thì thấy Cố Mang áp điện thoại lên tai nhưng cậu ta vẫn đang híp mắt cười, không hề cảm thấy bản thân làm như vậy có phải có gì bất ngờ hay không, ngược lại, cậu ta còn rất thành thục nói: “Alo2Anh vừa nhắc tới tôi đúng không?”
Sakahara Kurosawa ở đầu bên kia nổ tung luôn rồi!
Lúc này, giọng nói của Cố Mang vang lên trong điện thoại, chẳng khác nào một quả bom bất ngờ nổ bên tai Sakahara Kurosawa. Anh ta nhảy dựng lên từ trên ghế salon, Lạc Du Du thở dốc, Cố Mang lại đang ở bên cạnh, hai người họ… Hai người họ đang làm cái gì?
Sakahara Kurosawa cảm giác toàn thân đang run rẩy, không ngừng run rẩy: “Cậu, cậu mau đưa điện thoại cho Lạc Du Du, để Lạc Du Du nói chuyện với tôi…”
“Cô ấy không thoải mái”
Cố Mang cau mày lầm bầm một câu: “Anh tìm cô ấy làm gì?”
“Cậu dám làm cô ấy khó chịu?”
Cố họng Sakahara Kurosawa khàn khàn: “Cố Mang, tôi nói cho cậu biết, cậu dám ra tay với Lạc Du Du..”
Còn chưa nói xong, đầu bên kia đã truyền tới tiếng của Lạc Du Du, thanh âm ấy nói: “Cố Mang, cậu trả điện thoại cho tôi..” . Ngôn Tình Hay
Sau một trận loạt soạt, điện thoại lại trở về trong tay Lạc Du Du, tiếng ma sát này khiến tim Sakahara Kurosawa chợt lạnh, rốt cuộc họ đang làm gì… Loại quan hệ đó.
““Alo?”
Lạc Du Du thở hổn hến nói: “Tôi đang ở bệnh viện, giờ không nói chuyện với anh nữa, anh nói chuyện đừng có hùng hổ dọa người như vậy, tôi không thiếu nợ anh, nói chuyện tôn trọng tôi chút”
Bệnh viện?
Sakahara Kurosawa hoang mang, vậy là làm tới bệnh viện luôn rồi?
Anh ta điên rồi, anh ta ngu rồi, anh ta cũng bị sốc luôn rồi!
Sakahara Kurosawa vừa muốn nói chuyện thì bên kia đã cúp máy.
Anh ta bị dọa sợ, vội đứng phắt dậy, run run rẩy rẩy gọi điện thoại cho Từ Thánh Mân, anh ta nói: “Từ Thánh Mân, giờ anh có rảnh không?”
‘Vừa nghe thấy giọng nói này, Từ Thánh Mân đã thấy có điểm kỳ lạ, anh ta nói: “Anh làm sao thế?”
Sakahara Kurosawa nói: “Tý với Đường Duy rồi..”
Từ Thánh Mân bị dọa sợ, anh ta hét to: “Không được! Người anh em, anh nghĩ gì thế! Cơm tù ngon lắm à! Một người hai người đều vào đói”
Sakahara Kurosawa nói: “Tôi muốn… Tôi muốn lén lút xử lý thắng nhóc Cố Mang kia..”
“Vậy tôi sẽ là người đầu tiên phủi sạch quan hệ với anh” Từ Thánh Mân không chút nghĩ ngợi: “Anh đi đi, chút nữa tôi giúp anh nhặt xác.
Tôi sẽ giúp anh chăm sóc cho vợ anh, hehe”
“Cút đi!”
Hai mắt Sakahara Kurosawa cũng đỏ lên, giống như muốn khóc “Cô ấy.. Động tĩnh của cô ấy với Cố Mang quá lớn, giày vò nhau tới tận bệnh viện rồi! Vậy tôi phải làm sao! Động tôi còn chưa động tới cậu ta cái nào! Vợ sắp cưới của tôi! Đổi là anh, anh có thể nhịn sao!”
Từ Thánh Mân lập tức bối rối: “Cái gì? Cố Mang, cậu ta…làm cái gì rồi?”
“Gọi điện thoại qua, hai người đều thở hổn hển, thở hổn hển rồi còn giành điện thoại di động! Còn tắt máy nữa!”
Cả người Sakahara Kurosawa chẳng còn chút sức lực nào, anh ta lại ngồi vật xuống salon: “Từ Thánh Mân, anh nói tôi biết, phải ra tay băm văm Cố Mang nghìn nhát như thế nào mới có thể giải hận … “