Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1162: Chương 1162: Những kết cục đó, một người gánh vác




Giọng nói của Đường Duy trở nên lạnh lẽo, nó khiến người ta rét buốc gan buốt tủy, rõ ràng cậu đang cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào cả, thậm chí còn mang theo sự hận không thể róc xương lột da Bạc Nhan: “Cố ý tỏ ra mạnh mẽ để khiến tôi cảm thân em hoàn toàn đã khác trước kia, cách nghĩ như này đúng thật là nực cười, ngây thơ quá đấy.”

Sắc mặt Bạc Nhan tái mét, sau đó cô bắt đầu run lên kịch liệt.

Cô đứng ở đó, bị Đường Duy dùng lực rất mạnh ép vào tường, lại còn bị một tay anh ấn lại, căn bản không có cách nào cử động. Chỉ cần có người đi qua nơi này, cô mà vùng vẫy một cái, trạng thái khiến người ta suy nghĩ sâu xa của hai người sẽ bị phát hiện ra ngay.

Một khi bị người khác phát hiện, những lời nói gièm pha, không tài nào tưởng tượng nổi đó có thể sẽ khiến người ta chết một cách thảm hại.

Bạc Nhan cử động một cái, gần như là muốn đẩy Đường Duy ra: “Anh buông tôi ra, có người đi tới chỗ này thì làm sao...

Đường Duy cười cười. “Ợ? Em còn biết sợ cơ à? Tôi còn tưởng dáng vẻ vừa rồi của em là dáng vẻ không sợ cái gì hết nữa chứ.”

Lông mi Bạc Nhân run lên lo sợ, cô cắn răng nghiến lợi, cảm giác đau đơn chưa xót bắt đầu trào lên. Đường Duy ép người quá đáng như vậy, sao cô có thể khuất phục được? “Vậy anh cứ tiếp tục duy trì như thế này đi.”

Bạc Nhan nói xong lời này thì lại còn dâng hắn bản thân mình lên, cơ thể mềm mại dính vào lồng ngực Đường Duy, từ bên ngoài nhìn vào thì thấy vô cùng mập mờ. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, trong ảnh måt mang theo sự châm biếm: “Dù sao thì danh tiếng của tôi hai năm trước cũng đã tan tành hết rồi, giờ bị người ta nhìn thấy chúng ta như thế này nữa cũng chẳng sao cả. Cùng lắm thì lôi chuyện quan hệ không minh bạch hai năm trước của chúng ta ra, thêm mắm thêm muối vào nữa mà thôi... Đường Duy, tôi bị vùi dập tới nát cũng thôi đi, còn anh thì sao? Anh nỡ vứt bò mặt mũi của mình, mặt mũi của Từ Dạo sao?”

Cô vậy mà có thể buông bỏ bản thân mình tới bước này?

Yết hầu Đường Duy chuyển động lên xuống, cả người anh từ trên xuống dưới đều viết đây hai chữ giận dữ và kiềm chế: “Bạc Nhan, sao em có thể không cần mặt mũi đến như vậy?” “Có thể theo đuổi anh mười mấy năm, quả thật tôi cũng thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Bạc Nhan nói ra lời trong lòng mình, giống như hận Đường Duy hơn bất cứ ai, cô bật cười: “Danh tiếng này của tôi cũng không cứu vớt được nữa rồi, ngược lại là thân phận cao quý của anh ấy, có rất nhiều người quan tâm tới anh, anh tình nguyện bị tôi lôi kéo xuống đến nổi thân tàn danh liệt sao? Đường Duy, anh có giác ngộ như vậy hay sao?”

Cơ thể Đường Duy run lên bần bật, cậu không ngờ lần này Bạc Nhan quay về lại trở nên dứt khoát như vậy.

Trở thành một người hoàn toàn khác xưa, không có chút dấu vết nào của cô gái nhỏ năm xưa cậu từng quen biết.

Tại sao thời gian hai năm có thể biến cô trở nên sắc bén, vừa chạm vào một cái là có thể đả thương người khác như vậy?

Cậu vừa định mở miệng nói chuyện liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã truyền tới từ hành lang.

Âm thanh này khiến Đường Duy kinh ngạc, lẽ nào dáng vẻ này thật sự sẽ bị lộ ra ư? Không... tới lúc đó bị người ta nhìn thấy cậu và Bạc Nhan đi ra từ một chỗ tối sẽ tạo thành tin tức sốc trong đầu mọi người mất “Bạc Nhan...”

Tiếng bước chân ngày một gần hơn, vẻ mặt của Bạc Nhan cứng đờ.

Tô Nghiêu gấp gáp chạy tới nơi tối trong góc, nhìn thấy Đường Duy vừa thu tay về, lại còn có Bạc Nhan đang xoa yết hầu của cậu, cơ thể gầy gò dính chặt vào phía sau tường, cô bé đang từ từ trượt xuống, cuối cùng là ngôi xổm dưới đất.

Tô Nghiêu đỏ mắt, đi tới chắn trước mặt Bạc Nhan: “Anh...”

Đường Duy quay đầu, cậu vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo, tuấn tú như cũ, dáng vẻ hoảng loạn và khốn đốn của cậu, từ trước tới giờ chỉ có một mình Bạc Nhan thấy được.

Những kết cụ đau buồn, khó mà chấp nhận được đó, từ trước tới giờ cũng chỉ có một mình Bạc Nhan gánh lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.