Đường Thi ngẩn người, cô chưa từng nghĩ đến
Bạc Dạ.
Thế nhưng Đường Duy thì nghĩ tới, trước đây lúc thận Bạc Dạ gần như không thể cứu chữa được nữa, vậy mà cuối cùng vẫn có thể cứu được ở nước Úc, có thể nói bên cạnh Bạc Dạ chắc chắn có người cao thâm tinh tường về kỹ thuật y học, hôm nay R7CKY gặp chuyện giống như vậy, liệu có thể... có thể đến nhờ Bạc Dạ hỗ trợ không?
Trong giây phút này, Đường Duy không muốn để tâm đến chuyện qua lại với Bạc Dạ ra sao nữa, cậu bé thầm nghĩ chỉ muốn cứu được thầy mình mà thôi, cậu bé nói với Đường Thi: “Mẹ, con xin mẹ, mẹ gọi cho ba đi mà, ba chắc chắn sẽ có cách tìm được người giải quyết chuyện này.”
Đường Thi cắn răn, cô nhìn bộ dạng máu me khắp người, suy yếu, thở hổn hển của R7CKY, cô nhớ đến ngày trước, lúc cô và Khương Thích bị tấn công ở sơn trang Hồng Mai, nhớ đến người đàn ông đã cầm súng, giúp đỡ hai người bọn cô.
Cô cứ nắm chặt rồi lại buông lỏng tay, không thể cứ mặc kệ bỏ lại R7CKY như thế! Cho nên cô nói với Đường Duy: “Được.”
Trong đêm khuya khoắt, Bạc Dạ nhận được một cuộc gọi, nhìn tên báo cuộc gọi trên màn hình điện thoại, hai chữ Đường Thi không ngừng nhảy lên.
Tim Bạc Dạ như đập nhanh hơn vào nhịp, anh sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng tiếp điện thoại của cô, giọng nói vẫn mang một chút không thể ngờ được: “Đường Thi sao?”
Cô chủ động gọi trò chuyện với anh lúc này hệt như một cây kim đâm thật mạnh vào trái tim của Bạc Dạ, anh nói: “Có chuyện gì sao?”
Đường Thi nắm lấy điện thoại di động, mở miệng có chút từ tốn nhưng vô cùng kiên định: “Bạc Dạ, thật xin lỗi, đã khuya thế này rồi còn làm phiền anh, vậy nhưng... Có lẽ tôi cần sự hỗ trợ của anh.”
Trong phút chốc đó, trong đầu Bạc Dạ xẹt qua biết bao nhiêu hình ảnh nước sôi lửa bỏng chỉ vì một từ này.
Sau đó Đường Thi vô cùng nhanh trí đem mọi chuyện kể lại cho Bạc Dạ nghe, đầu dây bên kia Bạc Dạ nghe thấy thì sắc mặt cũng trầm xuống, nghe xong chuyện, anh dứt khoát nói với cô: “Được, tôi giúp em gọi người, em gửi địa chỉ cho tôi đi, bên tôi sẽ nhanh chóng đến đấy trong vòng một tiếng đồng hồ.”
Dù sao Hải Thành cũng hơi xa Bạch Thành một chút.
Đến cuối cùng, Đường Thi cảm ơn anh một tiếng,
Bạc Dạ cười cười, không nói gì mãi đến khi bên kia dập máy,
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vội vã bấm gọi đến một dãy số. Đêm khuya, Bạch Việt đang yên giấc chợt nghe thấy âm báo điện thoại từ Bạc Dạ, thoáng chút đã nổi giận đùng đùng: “Anh quấy rầy tôi làm đẹp đó có biết không hả?”
Bạc Dạ có chút khinh thường anh ta: “Đàn ông con trai bây giờ vẫn còn chăm chuốt làm đẹp thế cơ à.” “Anh không hiểu được đâu, mặt tôi đẹp, tôi muốn mỗi ngày đều chăm sóc da mặt đó!” Bạch Việt lột mặt nạ dưỡng da ra: “Có việc thì nói, không có việc thì nghỉ, khỏe!” “Đi đến Bạch Thành với tôi.” Từng câu chữ Bạc Dạ nói chậm rãi: “Có người trúng đạn bị thương, hiện giờ đang ở nhà Đường Thi.” “Bà mẹ nó.” Bạch Việt nhảy dựng lên: “Anh lợi dụng tôi để dỗ vợ cũ đấy à?”
Bạc Dạ cười khẩy: “Anh có đi không nào?” “Tôi không đi.” Bạch Việt nói chắc như đinh đóng cột. “Tám trăm triệu.” “Tôi là cái loại người thế sao hả?” “Một tỷ rưỡi.” “Tôi không phải là...” “Hay tỷ tư.” “Nào, đi thôi!” Bạch Việt nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị đồ dùng, vác hòm thuốc lên lưng, dùng nửa bên mặt và vai để giữ điện thoại di động, trong lúc đó anh ta nhanh chóng đeo bao tay vào, nói với Bạc Dạ: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi với anh đồng thời xuất phát.”
Hai người lần lượt ngồi lên xe thể thao, đạp chân ga một đạp, lên hết tốc độ chân ga, vốn là lộ trình hơn một giờ đồng hồ, vậy mà cả hai đền đến nơi chỉ sau một tiếng. Nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Đường Duy lao ra mở rộng cửa, Ventus vẫn còn ở bên trong, trông coi R7CKY, cửa vừa mở ra, Bạch Việt và Bạc Dạ sóng vai đứng đấy. “Tình huống như thế nào?” Bạc Dạ cũng không có thời gian để vòng vo với Đường Thi, hiện giờ giải quyết vấn đề tính mạng mới là quan trọng nhất, vừa đi vào anh đã nghe thấy một mùi máu tanh nồng nặc, anh cau mày thật chặt: “Tình huống hiện tại phải chăng là máu chảy quá nhiều rồi không?”