Tùng Sam sững sờ, dường như khi đến gần anh ta có thể cảm nhận được hơi nước trên cơ thể Đường Thi.
Người đàn ông cảm nhận một cơn nóng bừng bừng, và đột nhiên cổ họng anh thắt lại.
Anh ta lấy quyển sổ trong tay ra đưa cho Đường Thi: “Đường Duy nói muốn đưa cô ký.”
“Ồ” Đường Thi không hề nghĩ gì, vừa lau tóc vừa cầm lấy sách: “Anh đặt đây, lát nữa tôi sẽ ký. “
Tùng Sam cảm thấy mình không thể ở nơi này quá lâu, cả căn phòng đều là... mùi sữa tắm trên người cô.
Ánh mắt của người đàn ông sâu lại, Đường Thi quát: “Hai người làm xong bài tập chưa?”
Giọng nói khá giống thầy hiệu trưởng.
Tùng Sam không nhịn được cười. “Muốn tôi giúp giải câu đố thủ công, rất nhanh là giải quyết rồi.” Đúng không, những thứ như thế này không thể làm khó người thiết kế trò chơi được.
Đường Thi nói lời cảm ơn, Tùng Sam rời khỏi phòng tắm mà không trả lời, bên trong phát ra tiếng máy sấy tóc. Tùng Sam ngay lập tức chạy về phòng như chạy trốn điều gì, đóng cửa lại.
Anh ta nhận thấy hơi thở của mình tăng nhanh, đặc biệt là khoảnh khắc anh bước vào phòng tắm và nhìn thấy Đường Thi. Nhịp tim tăng nhanh, toàn thân tê dại như bị rút mất máu.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Tùng Sam trở mình trên giường, sau đó để tay dưới đầu, ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Anh ta đang nghĩ, bên kia bức tường bên cạnh anh, Đường Thi và Đường
Duy đang ngủ bên cạnh, khi bọn họ ở bên nhau sẽ như thế nào?
Đường Thi có khi nào cũng sẽ giống như đối diện Đường Thi mà đặt hết phòng bị với anh ta xuống?
Tùng Sam hiểu, Đường Thi thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt tràn ngập sự nương tựa như vậy nhìn mình, nhưng ánh mắt lại nhìn thấu anh ta đó, lại là để nhìn người đàn ông khác.
Người khác, một người đàn ông có khuôn mặt giống anh ta. Tùng Sam nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt Đường Thi vẫn luôn ở trong đầu anh ta.
Tại sao, cô luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt như thế này, nhưng anh ta căn bản không phải là thế thân của ai cả!
Rất nhiều lần, Tùng Sam cảm thấy cáu kinh, Đường Thi tin tưởng anh ta, chỉ vì anh có khuôn mặt giống với người anh trai đã chết của cô.
Đây là một sự thật nực cười, mỗi khi Tùng Sam cảm nhận được ánh mắt sâu lắng của Đường Thi, anh ta sẽ chợt bừng tỉnh.
Dường như anh ta đang có một giấc mơ, sau khi tỉnh lại sau giấc mơ, Đường Thi và anh ta lại làm ngược lại, nghênh ngang rời đi.
Anh ta dù sao cũng không phải là anh trai của cô, mà cô, cũng chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của anh ta, đến cuối cùng sẽ rời đi, sẽ kết thúc,
Tùng Sam hiểu rằng cái kết này sẽ sớm đến, nhưng anh ta không biết tại sao, anh ta thực sự không muốn nó xảy ra. Nếu một ngày, Đường Thi nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ và hờ hững đó, lúc đó anh ta sẽ phải làm như thế nào? Tùng Sam cảm thấy trong lòng càng ngày càng bực bội, liền dứt khoát khoác chăn bông lên, cả người buồn bực.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Tùng Sam đã trực tiếp thức dậy vào lúc sáu giờ sáng.
Đồng hồ sinh học của anh chưa bao giờ đúng giờ, anh ta thường ngủ đến tận buổi chiều, nhưng bây giờ anh ta lại thức dậy lúc sáu giờ sáng.
Anh ta ngây người nhìn lên trần nhà hồi lâu, đột nhiên như nhận ra điều gì đó, thở dốc.
Nhắm mắt lại, nhớ lại giấc mộng phi lý của mình, nữ chính hóa ra là...
Đường Thi.
Chết tiệt!
Khuôn mặt của người đàn ông trước nay luôn thờ ơ và tàn nhẫn lại lộ ra vẻ hoảng sợ như một đứa trẻ. Anh ta lấy chăn bông che mặt nhưng không thể kiểm soát được bộ não của chính mình, cặp đùi và bộ ngực trắng nõn ấy giống như một đoạn phim chiếu lại, từng khung hình... lặp đi lặp lại trong não anh ta.
Anh ta, có, mộng, xuân, rồi.
Nữ chỉnh trong giấc mộng ấy lại còn là Đường Thi, chết tiệt.
Tùng Sam đập mạnh tấm ga trải giường xuống dưới, nhưng cú đấm chỉ như đập trúng bông.
Anh ta trở mình, còn quá sớm để đi làm, lần đầu tiên anh cảm thấy không ngủ được.
Chắc là cảnh đêm qua thấy Đường Thi trong nhà tắm trước khi đi ngủ, giờ nó đã trở thành cơn ác mộng và ám ảnh của anh ta rồi, Tùng Sam hít mấy hơi thật sâu, mới có thể kìm nén cảm xúc của mình.
Quá...đáng sợ rồi.
Trong nhận thức hai mươi bảy năm của Tùng Sam, lại dùng câu đáng sợ để gọi sức ảnh hưởng do một người phụ nữ đem lại. Người đàn ông trực tiếp đứng dậy, tuỳ tiện dùng tay túm tóc, mái tóc đen rối bù trông rất lạnh lùng, anh tả cong lưng, ngơ ngác nhìn mặt trời ngoài cửa sổ thất lâu.