Ngay trong khoảnh khắc đó, những hồi ức như từng đợt sóng ập đến nhấn chìm cô, chớp mắt, lướt qua trong đầu Đường Thi là vô số những hồi ức mà bọn họ đã từng trải qua bên nhau, năm năm, bọn họ kết hôn được năm năm, anh sao có thể muốn chấm dứt liền chấm dứt?
Đường Thi thu lại biểu cảm hỗn loạn trên khuôn mặt, lúc này Khắc Lý Tư bên cạnh mở lời giúp cô cảm thấy bớt lúng túng: “Anh Bạc xem ra có quen biết với Dawn sao?”
Thật ra Khắc Lý Tư lúc chỉ có hai người cũng thường gọi cô bằng cái tên tiếng anh là Dawn, cái tên đó khiến cho Đường Thi cảm thấy bản thân mình như đang được sống, với tư cách là Dawn tái sinh từ đống tro tàn, chứ không phải là người con gái ngốc nghếch yêu anh một cách dè dặt.
Câu hỏi của Khắc Lý Tư khiến cho ánh mắt của Bạc Dạ trở nên càng thâm sâu, dường như có một vài cảm xúc trong thoáng chốc lướt qua mắt anh, nhưng ngay lập tức bị con ngươi sâu như hố đen kia nuốt xuống.
Mắt anh rất đen, sáng lấp lánh, đẹp một cách kỳ lạ.
Bạc Dạ Bạc Dạ, bạc tình như đêm tối.
Đường Thi cười, nói với Khắc Lý Tư: “Không, chúng em không quen nhau.”
Ngay lúc đó, đôi con ngươi của Bạc Dạ co lại không chút dấu vết, sau đó nói: “Đường Thi, hóa ra em thấy mối quan hệ giữa chúng ta chỉ có vậy?”
“Quan hệ giữa chúng ta là gì?”
Lúc đó, Đường Thi hỏi vặn sắc bén, cảnh tượng này cô đã từng tưởng tượng đến vô số lần, nhưng khi thật sự gặp phải, thì ra tim vẫn đau, lòng vẫn
nhói.
Đối mặt với Bạc Dạ, cô không thể tỏ ra lạnh lùng, kiềm chế bản thân như trong tưởng tượng được.
Khắc Lý Tư nhận thấy những ngón tay của Đường Thi đang siết chặt lấy cánh tay anh ta, giống như đang tìm kiếm một khúc gỗ để bám vào theo bản năng vậy, nắm chắc lấy anh, nhưng đôi mắt của người phụ nữ đó lại đang gắt gao nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt của cô như dao găm, dường như cô muốn dùng dao để vạch rõ ranh giới với khuôn mặt đầy mê hoặc của Bạc Dạ, đường hoàng giày vò anh, xé nát quần áo chỉnh tề của anh, cô chính là muốn xem trái tim anh có phải được làm từ xương từ thịt hay không, nửa đêm tỉnh mộng nghĩ đến những việc độc ác mà anh đã làm với cô, rốt cuộc là có biết đau hay không?
“Cậu Bạc Dạ, không biết chúng ta lại trở nên thân quen như vậy từ khi nào thế?”
Người phụ nữ dựng lên lớp ngụy trang, cười châm chọc: “Hay là anh nói thử xem, giữa hai chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì?”
Dáng vẻ này của Đường Thi nằm ngoài dự đoán của Bạc Dạ.
Anh chưa từng nghĩ đến cô sẽ có một bộ mặt như thế, càng không ngờ tới có một ngày Đường Thi sẽ đối đầu với anh.
Anh cho rằng cho dù Đường Thi có đối xử lạnh lùng với ai, cũng sẽ không đối xử với anh như vậy,
Người đàn ông tiến lên muốn nắm lấy tay cô, nhưng cô không chút lưu tình né tránh, Đường Thi hơi dựa vào Khắc Lý Tư, sau nói với anh: “Nếu như cậu Bạc Dạ không có chuyện gì nữa, vậy chúng tôi xin đi trước.”
Giọng điệu gấp gáp đó của cô, tựa như không muốn có bất cứ dây dưa nào với Bạc Dạ.
Khắc Lý Tư nhận thấy người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh mình đang run rẩy, sau đó lại hướng mắt về phía Bạc Dạ, cuối cùng anh ta quyết định phối hợp với Đường Thi: “Cậu Đường thật xin lỗi, xem ra bạn gái tôi thấy hơi mệt, tôi đưa cô ấy về khách sạn trước.” Lông mày của Bạc Dạ nhíu lại khi nghe thấy ba chữ về khách sạn, không thể tin nổi nhìn Đường Thi.
Cô... lại có thể ở cùng với Khắc Lý Tư?
Thế nhưng Đường Thi không cho anh thời gian để suy nghĩ, cứ thế rời đi cùng với Khắc Lý Tư, hai người chen vào giữ đám đông đi về phía đại sảnh của khách sạn, Bạc Dạ nhìn bóng lưng của Đường Thi hồi lâu, mới thu lại tầm mắt, lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Alo, là tôi, mau đi điều tra thân thể của Khắc Lý Tư, tốt nhất là ngay lập tức gửi tài liêu đến cho tôi.”