“Tôi sẽ trả lại hết cơ ngơi của nhà họ Bạc lại cho anh” Đường Thi sửa sang lại kiểu tóc của mình một chút, sau đó từ từ để bản thân mình tỉnh táo lại: “Chú dì cũng đang đợi anh quay trở về, anh đừng để họ lo lắng thêm nữa”
Chú dì?
Chú dì mà cô ấy nhắc đến là cha mẹ ruột của mình sao?
Bạc Dạ lắc đầu theo: “Tôi vẫn chưa thể trở về được, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc”
“Anh còn muốn gì?” Đường Thi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt của Bạc Dạ, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt đã sớm không còn là Bạc Dạ của trước đây nữa rồi.
Anh ta đã thay da đổi thịt hoàn toàn, ký ức trước đây cũng đã tan thành mây khói.
“Trong nước còn một số chuyện cần tôi phải hoàn thành” Bạc Dạ nhíu mày: “Đường Thi, có phải tôi là chồng cũ của em đúng không?”
Thật nực cười, bây giờ Bạc Dạ còn bắt chính miệng Đường thi xác nhận sự thật này.
Đường Thi cố kiềm chế cho giọng nói khỏi run: “Đúng vậy”
Đau như từng vết dao cứa vào lòng.
Hốc mắt Bạc Dạ ửng đỏ: “Thì ra chính là Thì ra người đã gây ra tội lỗi chồng chất với cô ấy chính là anh, cho nên mới đầu lúc Đường Duy còn ở Úc đã nói với anh rằng: “Ba tôi là kẻ xấu xa nhất nhưng cũng là người ưu tú nhất” thì trong lồng ngực anh mới có cảm giác quặn đau quái dị như vậy.
Bởi vì hóa ra bọn họ đã quen nhau từ trước, nhưng họ lại không thể nhận ra nhau.
Bạc Dạ không nói gì, nghĩ đến Đường Thi kể về tất cả những việc mà chồng cũ gây ra cho cô, anh cảm thấy thật là mỉa mai Anh chính là tên chồng cũ đó, chính là người đàn ông mà Đường Thi căm hận nhất.
Đường Thi đại khái đoán ra anh đang nghĩ gì, cô chỉnh lại tóc tai, sau đó lấy điện thoại bắt xe, nói với Bạc Dạ: “Bạc Dạ, bây giờ tôi không thể gọi anh là “anh Dạ” nữa rồi.
Tâm can của Bạc Dạ đau đớn.
Anh rõ ràng là không nhớ bất cứ điều gì cả, thế như lòng… lại không được yên bình như vậy.
“Anh đã trở về rồi thì tôi giao cơ nghiệp nhà họ Bạc lại cho anh, trước đây tôi cũng đã nói rồi, tất cả những gì nhà họ Bạc tôi chưa từng động vào. Đợi anh về rồi thì vị trí chủ tịch vẫn là của anh”
Đường Thi dứt khoát lấy chiếc kẹp tóc đơn giản búi tóc mình lại, đến lúc này, cái danh nữ chủ tịch giả kia cũng có thể kết thúc rồi.
“Hãy quay trở về với cuộc sống bình thường của anh đi” Đường Thì cười khẽ, đây là lần đầu tiên cô có thể thoải mái đối diện với Bạc Dạ như vậy.
Yêu, hận thù, sinh tử… tất cả đều đã trải qua một lần, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Nó giống như câu cuối cùng mà Bạc Dạ nói với Đường Thi trước khi anh nhảy xuống vách đá, giờ đây, câu nói này đã trở thành lời Đường Thi nói khi đối diện với Bạc Dạ: “Chuyện đã qua rồi. Hãy quên tôi đi và sống thật tốt”
Không cần phải suy nghĩ về nó nữa, giống như giữa chúng ta vậy, đã bỏ lỡ rồi thì tuyệt đối không còn gì phải hối tiếc nữa.
Đã từng có lúc cô nỗ lực giao cả tính mạng mình cho anh, chút rung động nhỏ nhoi ấy cũng đủ để cô ấy có dung khí đi hết nửa cuộc đời còn lại.
Khi Đường Thi rời đi lần này, Bạc Dạ đã không đưa tay ra ngăn cản nữa.
Không phải là vì anh quên mất, đó là vì anh sợ.
Khi những sự thật bị lãng quên ấy hiện ra mồm một trước mắt, Bạc Dạ không còn dũng khí để níu giữ Đường Thi lại nữa.
Anh chính là người gây ra tất cả mọi chuyện, thế nhưng Đường Thì lại thay anh gánh vác mọi trách nhiệm, thế mà anh lại mất trí nhớ, sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như vậy, vậy mà Đường Thi sao có thể trải qua nửa năm sống không bảng chết như vậy chứ?
Bạc Dạ dõi theo bóng lưng của Đường Thi, mắt anh đỏ hoe, nhìn Đường Thi cất bước ra đi giống như bầu trời đang sụp đổ vậy.