Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1066: Chương 1066: Trong lòng cậu, cô chẳng khác gì đã chết




Trong lòng Đường Duy có cảm giác kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, cậu đứng ở phòng khách một lúc rồi chọn cách xoay người trở về phòng.

Cậu biết Bạc Nhan đang ở trong nhà, nhưng không liên quan gì đến cậu. Cuộc sống của hai người giống như hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau, mỗi người tự vươn dài ra, không hề chạm vào nhau.

Bạc Nhan nghe thấy tiếng đóng mở cửa phòng của Đường Duy, cô biết Đường Duy đã đi ra và quay lại, cô lại chui vào chăn bông và không phát ra tiếng động.

Mặt trời đã mọc nhưng Bạc Nhan không dám ra ngoài.

Cô sợ rằng khi cô bước ra ngoài, cô sẽ đụng mặt Đường Duy, nghĩ đến ánh mắt của Đường Duy tối hôm qua, Bạc Nhan vẫn cảm thấy run rẩy.

Cô không dám đối mặt lần nữa.

Sau khi năm một lúc lâu trong chăn bông, Bạc Nhan đã hôn mê từ lúc nào không biết, cô cảm thấy như có người bước vào phòng mình, tiếp theo là chăn bông bị nhấc lên, một giọng nói lãnh đạm vang lên bên tại cô. “Cô ngốc à? Đi ngủ mà đắp chăn kín đầu như thế, muốn ngạt thở chết à?”

Bạc Nhan lúc đầu vẫn còn bối rối, nhưng giờ phút này, giọng nói ấy đã kích động cô, khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.

Cô có người trên giường, mở to mắt nhìn Đường Duy, dường như cô nhìn thấy sự lo lắng và tức giận trong mắt Đường Duy.

Đường Duy một tay ôm lấy góc chăn bông, tay kia năm lấy Bạc Nhan, cô khẽ co người lại, Đường Duy kéo cô ấy ra ngoài. “Cô làm gì thế? Làm như thể tôi là lưu manh vậy? Nếu tôi không vào xem tình hình, cô đã bị ngạt do thiếu oxy đấy!

Bạc Nhan vẫn còn vẻ kinh hãi, nói với Đường Duy: “Anh... anh làm gì vậy “Cô ngủ từ tờ mờ sáng đến tối mịt.

Đường Duy giễu cợt: “Chúc mừng, cô đã thành công biển hình từ cái đuôi thành con heo rồi.” Bạc Nhan bấy giờ mới nhìn ra ngoài cửa sổ, có nhận ra răng mặt trời không còn là ảnh ban mai, mà có một chút ảnh hoàng hôn đỏ, trời đã về chiều.

Cô sửng sốt trong giây lát, không ngờ rằng vừa nhắm mắt lại, cô có thể ngủ lâu như vậy. Sau đó có tính táo lại: “Vậy em ngủ thì liên quan gì đến anh.” “Đương nhiên là cô không liên quan gì đến tôi.” Đường Duy nheo mắt, trong đôi mắt đẹp của cậu dường như có chút đè nén. “Cho dù cô chết cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng bây giờ, cô dậy cho tôi.”

Bạc Nhan ngơ ngác nhìn Đường Duy, nhìn người con trai đêm qua biến thành đã thủ suýt chút nữa đã nuốt chửng cô

Nhưng bây giờ, dường như Đường Duy hoàn toàn khác với tối hôm qua, tuy rằng cậu vẫn nói chuyện lạnh lùng, nhưng ít nhất cũng không còn nguy hiểm như thế, tựa như người con trai như mãnh thủ tối hôm qua chỉ là ảo giác của Bạc Nhan..

Cô nuốt nước bọt: “Tôi dậy rồi anh muốn tôi làm gì?” “Nấu ăn cho tôi.”

Đường Duy buông chăn bông xuống, che đi mặt Bạc Nhan “Tôi đói bụng.”

Bạc Nhan kéo chăn bông ra và lẩm bẩm: “Rõ ràng là anh có thể gọi đồ ăn ngoài. “ “Không sạch sẽ.

Đường Duy thở dài, lông mày cau lại: “Sao nhiều lời thế? Cô không đồng ý sao?”

Bạc Nhan rụt cổ lại, sau đó lập tức nhảy xuống giường “Không... không! Tôi rất vui khi... “Còn không mau đi đi.” Đường Duy hai tay khoanh trước ngực, đứng ở bên giường, nhìn chăm chăm Bạc Nhan. Trong mất Đường Duy, Bạc Nhan giống như một cô hầu gái mà cậu có thể sai khiến bất cứ lúc nào, lúc nào cậu nhớ ra thì sẽ đến tìm cô, còn không thì, trong lòng cậu, cô chẳng khác nào đã chet.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.