Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1012: Chương 1012: Trụ cột tinh thần, chính là Đường Thi




Đường Thi có lẽ ở một mức độ nào đó đã trở thành một rường cột vững chắc ở trong lòng Bạc Dạ giúp nâng đỡ mọi tinh thần của anh.

Thậm chí ngay cả hai người Bạc Dạ và Đường

Thi cũng không nhận ra bản thân mình đã thầm thu nhận đối phương trở thành một phần quan trọng trong tận đáy lòng mình, ở hai người dù là ai rời xa ai đi chăng nữa thì cũng sẽ sống không bằng chết. Bạc Dạ nghĩ nếu như có thể cứ như vậy mà quấy rầy Đường Thi cả một đời tính ra cũng tốt, anh rất ích kỷ vì thế luôn muốn làm cho Đường Thi không thể quên anh, muốn mỗi ngày sống của Đường Thi từ nay về sau dù là nỗi nhớ giấu trong tin hay nói ra khỏi miệng đều chính là anh. Bạch Việt nói với Bạc Dạ: “Gần đây anh đã trở lại bình thường, trong thuốc kia có thành phần gây kích thích, tính chất cơ thể anh căn bản không thể dùng chất gây kích thích, một mũi kim thuốc kích thích cũng đủ tiễn anh rời xa dương thế rồi.”

Cơ quan nội tạng của anh quá yểu rồi.

Ánh mắt Bạc Dạ trở nên sâu thẩm, chấm chăm nhìn vào khuôn mặt của Bạch Việt: “Nếu như có cách nào để duy trì sự sống thì phải nhất định dùng trăm phương ngàn kế mà làm cho được.” “Đương nhiên tôi biết điều đó.”

Bạch Việt thu dọn lại dụng cụ: “Hiện tại chúng tôi không thể bỏ rơi anh, Bạc Dạ à, Đường Thi cũng không rời xa anh đâu.”

Bạc Dạ lẩm bẩm nói: “Nhưng tôi nghe nói...Lần này cô ấy đến là đi cùng với Hàn Thâm” Cái tên này hình như nghe hơi quen.

Bạch Việt cau mày nói: “Có phải là anh trai của Hàn Nhượng không?” “Đúng vậy.” Bạc Dạ xoay đầu: “Hình như Hàn Thâm có tình cảm với Đường Thi, lúc bọn họ lên máy bay thì tôi liền nhận được thông tin, nhưng mà không thể lường trước được đi đến nửa chặng đường thì bị phục kích.” “Người phụ nữ kia tên là Lục Y Đình, là trợ thủ đắc lực bên cạnh Vinh Nam”

Bạch Việt kể lại ngắn gọn những điều mà Kỳ Mặc đã điều tra được: “Nhưng mà Lục Y Đình chí sống cô độc một mình, từ trước đến nay không hề sợ hãi bị người khác đe dọa bất cứ thứ gì, điều này cũng chính là điểm bạo dạn nhất của cô ta. Bởi vì không có ba mẹ và cũng chẳng có ai là người thân nên đối với cô ta mà nói thì chỉ có Vinh Nam mới là người quan trọng nhất trên thế giới này. Cho nên cô ta có thể làm bất cứ việc gì vì Vinh Nam. “Kế cả việc quyến rũ tôi?”

Ánh mắt Bạc Dạ tràn ngập ý muốn giết người: “Nhất định cô ta đã nhận nhiệm vụ từ Vinh Nam mà tới tìm tôi, nhưng mà nửa chừng bởi vì Đường Thị xông vào nên mới phá vỡ thế cân bằng mọi thứ.”

Bạch Việt trưng ra dáng vẻ suy tư: “Tôi tưởng tượng nếu như Đường Thi không tiến vào cứu anh kịp thời, để anh một mình như vậy, chỉ dựa vào ý thức thì cơ bản chẳng thể chống lại tác dụng của thuốc, nên chắc chắn rằng sẽ cùng Lục Y Đình xảy ra quan hệ, nếu như Đường Thi chỉ tiến vào muộn một chút thôi thì thứ mà cô ấy thấy được chính là cảnh tượng anh cùng Lục Y Đình đang lăn lộn trên giường, oa...cái đó thật kích thích làm sao.” Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net

Bạc Dạ bị Bạch Việt chọc giận đến mức thiếu chút phun ra một họng máu mà mång; “Hình như anh rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng Đường Thi hiểu lầm tôi cùng người khác nhé.” “Điều đó là tất nhiên rồi!” Bạch Việt vỗ lên mặt bàn: “Sau đó Đường Thi sẽ dứt khoát một lòng quyết rời xa anh, rồi anh sẽ sống một đời trong sự cô đơn, đó chẳng phải là niềm vui sướng to lớn, vừa lòng hả dạ lắm hay sao?”

Bạc Dạ nghiến răng nghiến lợi: “Anh mơ cũng đẹp thật đấy! Đường Thi là của tôi, bất cứ ai cũng đừng mơ tưởng đến việc cướp cô ấy khỏi tay tôi.” “Dô!” Bạch Việt cố ý trao cho Bạc Dạ một ánh mắt tràn ngập ý khinh thường: “Cứ luôn xem Đường Thi là của mình, anh làm sao mà có thể mặt dày như vậy! Đường Thi là của mọi người chúng tôi, vẫn cứ không phải là của riêng mình anh.”

Suy cho cùng Đường Thi vừa thông minh vừa an tĩnh, từ trước đến nay cũng không ngáng chân cản đường ai, thời khắc quyết định còn có thể giống như một người đàn ông chống chọi nửa bầu trời, người phụ nữ không tỏ vẻ ngây thơ hay thánh nữ như vậy có thể tìm được ở đâu nữa chứ?

Mọi người đều cực kỳ yêu thích Đường Thi. Bạc Dạ nói: “Anh cứ đợi đi, đợi đến lúc tôi khỏe lại, việc đầu tiên tôi làm là giết chết anh.” Bạch Việt lắc lư đầu mà cười: “Chỉ có Giang Lăng mới có thể giết chết tôi thôi.” “Hai tên đàn ông chết tiệt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.