Khương Thích nhạy bén cảm nhận thấy có một ánh mắt cực kỳ chăm chú, nóng rực nhìn mình. Khi ngẩng đầu lên, lập tức thấy Diệp Kinh Đường với dáng vẻ ngạc nhiên đang đứng cách đây không xa.
Trong thoáng chốc, sắc mặt của cô ấy trở nên tái nhợt, hốt hoảng hẳn cả đi.
Sao lại... Gặp anh ta ở đây?
Cô ấy hoàn toàn không ngờ được rằng sẽ giáp mặt với Diệp Kinh Đường tại chỗ này. Đã lâu lắm rồi cô không hề nghe được chút tin tức gì về Diệp Kinh Đường, ngay khi cô những tưởng mình sắp thoát khỏi bóng ma về anh ta, Diệp Kinh Đường lại cứ thế lặng yên không chút tiếng động mà xuất hiện trước mặt cô.
Khương Thích nắm chặt nắm tay, thân thể cứng đờ đứng tại chỗ. Hàn Nhượng thấy dáng vẻ khác thường của cô ấy, theo tầm mắt của cô ấy nhìn qua, quả nhiên đối diện với ánh nhìn của Diệp Kinh Đường.
Ánh mắt lạnh như băng ấy giống như một lưỡi dao sắc bén, nếu nó có thể thật sự thương tổn người, giờ phút này đây Hàn Nhượng nhất định bị xé thành từng mảnh.
Hàn Nhượng nhíu mày, kéo Khương Thích về phía mình, Diệp Kinh Đường vậy mà lại nở một nụ cười cực kỳ trào phúng: “Đã lâu rồi không gặp.”
Nửa năm không gặp.
Khương Thích cứ đinh ninh, rằng mình chỉ cần trốn tránh anh ta, chỉ cần rời khỏi anh ta, là có thể bắt đầu một cuộc sống mới thuộc về chính mình. Nhưng giờ đây cô ấy mới nhận ra, mình đã sai lầm rồi.
Chỉ cần Diệp Kinh Đường vừa hiện diện, thì gió êm biển lặng, bình an vô sự, tất thảy đều bị kéo về điểm ban đầu.
Thân thể cô ấy run rẩy đôi chút, nhưng cũng cố lấy lại lý trí đáp lời: “Lâu rồi không gặp.”
Gặp người yêu cũ nên chào hỏi như thế nào? Đã từng nắm tay nhau có thể cứ thế mà buông lơi không?
Diệp Kinh Đường nhìn thấy Khương Thích đang ở bên cạnh Hàn Nhượng, anh ta cảm thấy cực kỳ nực cười. Hóa ra nửa năm nay anh ta cố gắng kiềm lại tất cả những ý niệm điên rồ của mình, không đi tìm cô ấy, chính là đang tạo cơ hội để cô ấy cùng thằng đàn ông này ở bên nhau.
Diệp Kinh Đường cười lạnh: “Có bạn trai mới à?”
Khương Thích đón lấy ánh mắt mang đầy sát ý của Diệp Kinh Đường, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định, đáp: “Phải.”
Một chữ ngắn ngủi, vậy mà Diệp Kinh Đường lại cảm nhận được đủ thứ đang đâm thủng cơ thể anh ta. Khương Thích, rất rõ ràng đã quên anh ta vô cùng thản nhiên, sống rất tốt với một người đàn ông khác! Diệp Kinh Đường cười mà nghiến răng nghiến lợi: “Thủ đoạn em cũng cao tay phết nhỉ, nhanh như vậy tìm được thằng trai trẻ mới rồi à?”
Ba chữ “thằng trai trẻ” cứ như một cú tát vào mặt Hàn Nhượng, anh ta biết rõ đây là sự cố tình sỉ nhục của Diệp Kinh Đường đối với anh ta. Nhưng anh ta không thể kích động được, Hàn Nhượng tức đến mức ngón tay xong siết thành nắm đấm. Nhưng vì Khương Thích, anh ta không khiến bản thân mình mất kiểm soát tại đây, chỉ đáp lời: “Tôi đây cũng muốn cảm ơn Tổng Giám đốc Diệp làm mai mối.”
Đây là sự giễu cợt hoàn toàn xứng đáng của Diệp Kinh Đường, nếu anh ta không vô tình vô nghĩa với Khương Thích, làm sao để cho Hàn Nhượng có cơ hội chen chân vào?
Sắc mặt Diệp Kinh Đường lập tức thay đổi, sâu trong con ngươi màu hổ phách là sấm rền gió lốc đang cuồn cuộn bốc lên, giọng điệu bấy giờ lạnh như bng: “Có ngon thì mày lặp lại lần nữa xem?”
Hàn Nhượng khinh bỉ cười lạnh: “Lời chỉ nói một lần thôi, nghe thì nghe không nghe thì chịu.”
Diệp Kinh Đường thẳng thừng nhấc chân tiến về phía Khương Thích. Khương Thích sợ đến mức mặt mày trắng bệnh, tưởng là Diệp Kinh Đường muốn đánh Hàn Nhượng, bèn đứng ra chắn trước mặt Hàn Nhượng, đôi mắt phút chốc đỏ lên: “Anh muốn làm gì? Đừng tới đây, không được làm hại Hàn Nhượng!”
Diệp Kinh Đường khi nghe thấy những lời này, giống như vừa nghe được chuyện gì đáng cười lắm, bước một bước dài tiến đến nắm trọn lấy cổ tay Khương Thích: “Lá gan em càng ngày càng lớn rồi đấy, anh khoan dung với em, cho nên em càng ngày càng phóng túng à? Hửm? Khương Thích, có phải em quên lúc trước em giống một con chó lúc nào cũng ngoe nguẩy đuôi về phía anh rồi hay không?”
Con ngươi Khương Thích co rụt lại, không ngờ rằng Diệp Kinh Đường lại lần nữa lôi ra ác mộng trong cô ấy, môi cô run rẩy cả: “Anh... Rốt cuộc thì anh muốn gì chứ? Khi ấy chúng ta vốn chẳng hề có loại quan hệ như thế không phải sao, vì cớ gì còn đi trào phúng Hàn Nhượng như vậy? Anh ấy làm chuyện gì có lỗi với anh ư?”
Anh ta? Anh ta dám ở bên người của Diệp Kinh Đường đây, tức là anh ta muốn chết!