Bạc Dạ tỏ ra không vui: “Tại sao bây giờ tôi lại không thể theo đuổi cô ấy được?” “Người ta đã không muốn tiếp tục sống cùng anh nữa rồi, muốn hướng về tương lai nhưng tại sao anh lại đến làm phiền cô ấy vậy?”
Giang Yết liếc nhìn Bạc Dạ đầy khinh thường: “Bây giờ tình trạng của anh thật sự rất giống với tình tiết phim truyền hình cầu huyết, tên đàn ông cặn bã kia sau khi hối hận muốn quay lại rồi điên cuồng theo đuổi cô gái nhỏ lúc trước.”
Bạc Dạ bị câu nói này của Giang Yết chặn họng không thốt nổi một chữ, qua một hồi lâu mới lắp bắp nặn ra được một câu: “Tôi...tôi mặc kệ, cùng lắm thì sau này tôi sẽ ghi hết lại rồi đến nhận lỗi với Đường Thi, bây giờ tôi cũng không thể để cho cô ấy chạy theo người khác được.”
Giang Yết cảm thấy vô cùng vui vẻ, mấy trăm năm rồi chưa từng thấy Bạc Dạ ăn đau khổ một lần nào, hiện giờ gặp phải Đường Thi trên người của anh toàn là nhược điểm trí mạng.
Anh ta bật cười mà không hề cho anh chút mặt mũi nào cả, Bạc Dạ nhìn anh ta cười cực kỳ muốn đấm người nào đó: “Cười cái gì mà cười? Chưa từng nhìn thấy tên đàn ông cặn bã quay đầu hay sao? Quá khứ tôi cặn bã cũng không có nghĩa bây giờ tôi cặn bã cũng vậy?”
Giang Yết cũng đặc biệt muốn tìm chết mà gật đầu: “Bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao, anh đều đã quên hết tất cả những hy sinh mà Đường Thi dành cho mình, nếu tôi mà là cô ấy thì tôi nhất định sẽ lạnh lòng, quay đầu lại tìm một người đàn ông khác ai còn để ý tới anh làm gì nữa chứ?” “Mẹ kiếp anh lại còn dám giễu cợt tôi, anh...” Bạc Dạ muốn đánh người ngay ngoài đường, siết cổ của Giang Yết rồi nhào lên, hai người đàn ông cao to trêu đùa qua lại với nhau ngây ngô như những đứa trẻ, khiến cho người qua đường lần lượt phải liếc nhìn vài cái. “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy anh chàng đẹp trai nhưng tính tình không tốt hay sao?” Bạc Dạ nổi giận, gương mặt ngày càng đẹp trai bức người, anh đẩy Giang Yết một chút: “Đưa ông về công ty! Tôi vì một bữa cơm này mà phải thất hẹn với mấy ông chủ đấy.”
Giang Yết cười ha ha: “Người anh em, từ nay về sau có lẽ anh vẫn luôn phải trốn học để ra ngoài rồi.”
Bạc Dạ cau mày: “Vì sao?” “Tôi cho rằng Hàn Thâm sẽ thường xuyên tới hẹn Đường Thi.” Giang Yết không hề sợ chết mà nói hết ra, sau đó vui vẻ cười thích thú: “Hũ giấm của anh có lẽ ngày nào cũng phái đổ, sau đó môi ngày đều chạy ra ngoài theo dõi hai người Hàn Thâm và Đường Thi.
Mẹ nó, kết giao phải thằng bạn đểu! Trước kia làm sao anh lại có thể chơi cùng với loại bạn khẩu nghiệp như vậy chứ?
Đường Thi vừa về đến nhà, đã cảm nhận được bầu không khí trong nhà có gì đó không ổn.
Khi cô thay dép bước vào thì đã nhìn thấy Hàn Nhượng và Khương Thích ngồi trên ghế sô pha, Khương Thích dường như đang khóc còn Hàn Nhượng ngồi bên cạnh không ngừng an ủi cô ấy, trên đôi mày tuấn tú hiện lên vẻ đau lòng khôn xiết, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên Đường Thi vừa suy nghĩ lại một chút, có lẽ là liên quan đến Diệp Kinh Đường nên mới khiến cô ấy khóc thành dáng vẻ như vậy. Cô thay giày rồi đóng cửa chính lại, sau đó bước tới ngồi xuống bên cạnh họ rồi nhẹ nhàng hỏi một câu: “Sao vậy?”
Khương Thích ngẩng đầu lên với hai mắt đỏ hoe “Cậu về rồi à?”
Đường Thi nhìn mà cũng cảm thấy đau lòng theo, đưa chiếc túi mua sắm trong tay cho cô ấy: “Hồm nay tớ vừa mới mua một ít mỹ phẩm mới, cậu nhìn xem có thích món nào hay không?”
Khương Thích biết Đường Thi đang cổ gắng làm mình vui vẻ, lau nước mắt rồi nói: “Không sao đầu, cậu cứ dùng trước đi, nếu tớ thiếu cái gì thì sẽ hỏi cậu.”
Đường Thi thở dài sau đó đặt túi đồ lên chiếc tủ bên cạnh: “Được rồi, cậu làm sao vậy, có phải... lại là chuyện có liên quan đến Diệp Kinh Đường hay không?”
Khương Thích gật đầu: “Đường Thi, tớ phải xin lỗi cậu trước, hôm nay cậu ra ngoài với Hàn Thâm thì tớ và Hàn Nhượng đã đi theo sau hai người bọn cậu.”
Đường Thi sửng sốt rồi bỗng nhiên cười rộ lên: “Sao lại muốn làm như vậy?”
Hàn Nhượng ở bên cạnh nói thêm vào: “Cô ấy muốn đến xem thử liệu cô và anh trai tôi có tiến triển gì không, cho nên chúng tôi đi theo đến Hải Thành, nhưng trên đường đi chúng tôi lại đụng phải Diệp Kinh Đường.”
Cái tên Diệp Kinh Đường này là chiếc gai cắm sâu và đau đớn nhất trong lòng của Khương Thích.