Vừa bước vào cửa đã nói ra một chuyện bùng nổ như vậy!
Diệp Kinh Đường lùi về sau hai bước, rồi lại bước lên trước, ngồi xổm xuống, nhìn vào mặt của Bạc Nhan: “Đây không phải là khuôn mặt của Tô Kỳ sao? Hai con mắt này sao có thể sai được? Anh đổi tính từ khi nào vậy, còn sinh con cho người khác nữa.”
Bạc Dạ bước lên trước kéo Bạc Nhan về sau mình, chỉ sợ cô bé hoảng sợ: “Không được nói bậy bạ, làm sợ con bé thì làm thế nào?”
Bạc Nhan cũng nắm lấy quần của Bạc Dạ, dè dặt nói: “Ba, chú này là ai vậy?”
Diệp Kinh Đường vừa nghe thấy tiếng nói non nớt của Bạc Nhan thì cảm thấy rất vui vẻ, không biết xấu hổ mà nói: “Cô bé này là một bông hoa lài sao, nào nào nào, chú rất thích cái miệng này của cháu, hôm nay về với chủ, chú đưa cháu đi ngắm sao.” Bạc Nhan sợ tới mức mặt trắng bệch, trốn đằng
sau Bạc Dạ, Bạc Dạ chau mày lại: “Mẹ nó, anh sống
thế này thì nên bị Khương Thích đá từ lâu rồi.” “Anh nhắc đến những chuyện không nên nhắc làm gì!” Diệp Kinh Đường đứng dậy muốn bóp chết Bạc Dạ, cái miệng này bình thường chạy không ra được một chứ, vừa nói là lại đâm trúng nỗi đau của người khác: “Anh còn đang nuôi con giúp tình địch đấy! Còn lừa người ta là con của mình! Còn vô liêm sỉ như vậy!”
“Con bé là do An Mật đưa tới.”
Bạc Dạ hít sâu một hơi, cố ép ý muốn cãi nhau cùng Diệp Kinh Đường xuống, nói với Diệp Kinh Đường: “Tôi cũng không biết rốt cuộc nó là con của ai, tóm lại là không phải tôi, thế nhưng An Mật lừa tôi.”
“Ồ, vậy mà anh cũng nhịn được sao?” Diệp Kinh Đường liếc nhìn Bạc Nhan: “Da thịt rất mềm mại, mắt còn có màu tro nhạt, đây là dòng máu lai mà. Sau này anh đi xin Tô Kỳ một sợi tóc thì không phải là biết được rồi sao?”
Anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Dù sao tôi thấy %3D có nhìn thế nào cũng thấy giống.”
Bạc Dạ im lặng.
Bạc Nhan nắm chặt lấy tay Bạc Dạ: “Ba... Ba muốn đưa con đi sao?”
Bạc Dạ cúi đầu nhìn cô bé: “Con cũng biết, ba không phải là ba ruột của con.”
“Nhưng mà...” Bạc Nhan cố nhịn để nước mắt không rơi xuống, tủi thân nói: “Con không muốn rời khỏi ba... Ba đừng... Đừng đuổi con đi có được không”
Diệp Kinh Đường chau mày: “Bạc Dạ, anh không giống bình thường, An Mật đem con của một người đàn ông khác đến, anh cũng để cho nó ở lại, đúng là thật hào phóng.”
“Không liên quan đến trẻ con.” Bạc Dạ ấn vào mí tâm: “Không thể đổ tội lên đầu con bé, còn về An Mật...”
Bạc Dạ kéo dài giọng: “Tôi phải tra ra hết sau lưng cô ta có bí mật gì, nếu không tôi không có cách nào yên tâm. Đây là những thứ tôi nợ Đường Thi, tôi giúp cô ấy đòi từ An Mật.”
“Ồ.”
Diệp Kinh Đường khoanh hai tay trước ngực: “Sao vậy? Vì Đường Thi mà giữ thân như ngọc sao? Trước đây có thấy anh như thế đâu.”
Bạc Dạ cười lạnh: “Trước đây cũng không thấy anh quan tâm đến Khương Thích như vậy.
Diệp Kinh Đường bẻ những khớp tay của mình: “Anh đang thiếu đánh, muốn làm một trận đúng không?”
Bạc Dạ nhanh nhẹn quay trở lại bàn làm việc, như chưa hề nghe thấy sự uy hiếp của Diệp Kinh Đường, anh nhếch môi lên, vẫn là bộ dạng lạnh lùng và cao ngạo như vậy, giống như không có một ai có thể tiếp cận anh.
Anh gõ xuống bàn hai cái: “Nói vào chuyện chính, đến đây tìm tôi làm gì?”
“Anh chắc chắn để đứa bé này nghe sẽ không sao chứ?” Diệp Kinh Đường chỉ vào Bạc Nhan, Bạc Nhan sợ hãi rụt cổ lại.
“Không sao.” Bạc Dạ nhìn Bạc Nhan: “Tôi tìm con bé.” Diệp Kinh Đường nhìn thấy Bạc Dạ không bận tâm, uống một ngụm nước, nói: “Tùng Lâm xảy ra chuyện rồi.”
Bạc Dạ đã chuẩn bị nghe tin tức từ Diệp Kinh Đường, thế nhưng không biết anh ta lại trực tiếp nhắc đến Tùng Lâm như thế này, ánh mắt anh hơi tối lại, hỏi: “Có chuyện gì?”