Vài tiếng sau, khi Bạc Dạ và Đường Duy ăn tối xong, hai người quay trở lại bệnh viện nơi Đường Thi đang ở, lúc đó Đường Thi đang co người đọc truyện trên điện thoại di động, nhìn thấy Đường Duy đến cô cười hỏi: “Lại đi chơi à?”
Đường Duy có chút xấu hổ, có lẽ là vì cậu bé lại phải nói dối mẹ mình, giọng cậu bé cũng trở nên nhẹ nhàng mềm mại hơn: “Con đi ăn cơm tối với đám người cậu chủ Bạc.”
“Sao lại là đám Bạc Dạ?” Đường Thi sững sờ, cô không ngờ con mình lại ăn cơm cùng với Bạc Dạ.
Trùng hợp gặp phải nhau.”
Sau đó Đường Duy ngẩng đầu lên nói với Đường Thi: “Mẹ, mẹ đừng sợ, hiện giờ chỗ này rất an toàn, con sẽ bảo vệ mẹ”
“Đồ ngốc. Đường Thi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cậu bé: “Do mẹ không bảo vệ tốt cho con.”
Chỉ cần nhớ lại chuyện ngày hôm đó, vì tranh luận giúp cô nên Đường Duy đã bị tát hai cái, Đường Thi lập tức cảm thấy không có cách nào bình tĩnh lại được. Vô số lần ở trong giấc mơ cô đều nghĩ đến chuyện liều chết với bọn họ, nhưng sau khi tỉnh mộng lại không làm được gì. Đường Thi nắm chặt tay nói: “Duy Duy, hãy tin mẹ, hai cái tát mà bà ta đã đánh con... Sớm muộn gì
chúng ta cũng trả lại.”
Cô không phải Thánh mẫu, không đến mức bị người ta bắt nạt còn dễ dàng tha thứ, dám làm nhục con cô như vậy... Cô tuyệt đối không bao giờ buông tha!
Không phải bà Bạc hận nhất chính là đám phụ nữ bên ngoài luôn quấn lấy Bạc Dạ sao? Được, cô sẽ khiến cháu trai bà ta phải cởi giáp đầu hàng, khiến cháu bà ta mất hồn mất vía, cô sẽ cướp lại tất cả những gì mình từng bị lấy mất, khiến bà ta muốn hối hận cũng không còn đường nào để hối hận nữa.
Đường Duy nắm chặt tay Đường Thi, khi nhìn thấy chiếc vòng trên cổ cô, cậu bé tò mò hỏi một câu: “Chiếc vòng cổ này ở đâu ra thế?”
“Có một ngày Tùng Sam trèo tường vào đưa cho mẹ.”
Đường Thi cúi đầu nhìn xuống, đối mặt với Đường Duy: “Anh ta lén lút đến, ngay cả Bạc Dạ cũng không biết, hơn nữa anh ta còn bảo mẹ, cho dù có xảy ra chuyện lớn gì, cũng không được tháo sợi dây chuyền này ra.”
Đường Duy nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền đang lắc lư trên cổ có chút thất thần. Một lúc lâu sau, dường như cậu bé đã nghĩ ra %3D được điều gì đó: “Con biết rồi... Con biết rồi.”
Đường Thi cau mày nhìn con trai mình thay đổi sắc mặt: “Con biết chuyện gì?”
Nhưng mà Đường Duy không trả lời cô, cậu bé chỉ khẽ cầm tay Đường Thi nói: “Mẹ, anh Tùng Sam nói đúng, dù có chuyện gì mẹ cũng không được tháo sợi dây chuyền này ra, ngày thường cũng đừng để lộ cho người khác thấy.”
May mà hiện giờ vừa mới qua năm, vẫn đang là mùa đông. Đường Thi vẫn mặc áo cao cổ được, có thể dùng áo để che giấu chiếc vòng trên cổ, nhưng mà đến mùa xuân chỉ sợ sẽ không tiếp tục giấu được...
Không giấu được, sẽ bại lộ...
Sắc mặt Đường Duy thay đổi vài lần liên tục, sau đó cậu bé hít sâu một hơi, cố nén sự khiếp sợ trong lòng nói với Đường Thi: “Không có gì, chẳng qua là vì con cảm thấy nó quá đẹp mà thôi.”
“Mẹ cũng thấy nó quá đẹp, có lẽ không rẻ.” Đường Thi sờ lên sợi dây chuyền kia: “Hơn nữa nhìn hình dáng này, chắc hẳn là có ý nghĩa gì đó nhỉ?”
Đúng, hơn nữa còn là ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Nhưng mà Đường Duy vẫn không nói gì, cậu bé giấu tất cả vào trong lòng mình, sau đó cậu bé nói với Đường Thi: “Mẹ, mẹ nghỉ đi, gần đây tai con không đau nữa.”
“Không đau là tốt rồi.”
Trên mặt Đường Thi đầy vẻ lo lắng: “Hôm nào con đi kiếm tra lại một chút đi, tai con không thế xáy ra chuyện gì được.” . Truyện Đông Phương
“Không thể được.”
Đường Duy cười ngọt ngào: “Chút đau đớn ấy làm sao hạ gục được con.”
Nói xong cậu bé nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh Đường Thí: “Mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi ngày mai con sẽ đi kiếm tra lại.”
“Ừ” Sau đó đèn được tất đi, cả phòng bệnh rơi vào trong bóng tối.
Bạc Dạ đang đứng ngoài cửa phòng bệnh chở đợi, thấy thế cuối cùng anh cũng quay người, cất bước rời khỏi chỗ này, bóng lưng anh cô đơn đi trên hành lang bệnh viện.