Sau ngày Duẫn Tử Hàm rời đi, hết thảy dường như đều quay trở lại điểm khởi đầu. Lăng Siêu bắt đầu quá trình tập trung ôn tập khẩn trương để
chuẩn bị thi đại học. Tiêu Thỏ cũng đã dần quên nụ hôn phớt nhẹ kia, thi thoảng trong đầu nàng chợt thoáng hiện lên vẻ mặt của Lăng Siêu hôm đó, nàng sẽ thất thần một chốc rồi thôi. Vì xét cho cùng việc học ở trung
học dù sao cũng vô cùng bận rộn và nhiều kiến thức mới, nên những chuyện bên lề nghĩ mãi mà vẫn không ra như vậy, đặt cạnh cuốn sách bài tập mở
ra mở vào mãi vẫn chưa làm xong, thì rõ ràng vẫn yếu thế hơn hẳn, vẫn
phải lắc lắc đầu mà vứt qua một bên.
Cứ như vậy thời gian lặng lẽ trôi, đã tới tháng năm của năm ấy.
Kỳ thi đại học được ngàn vạn người chú ý tới rốt cục cũng đến.
Lăng Siêu là mong muốn thi vào đại học Z. Xét thành tích học tập của
hắn, hoàn toàn thừa sức. Nhưng ai cũng biết không có cách nào có thể
đoán trước tương lai một cách chính xác, chỉ có cố gắng hết mình mới có
thể tới gần thành công nhất có thể. Do đó khoảng thời gian trước kỳ thi
đại học kia, lần đầu tiên Tiêu Thỏ thấy Lăng Siêu đi học phải cố gắng
học bài tới thế, thậm chí những trận đấu của đội bóng rổ hắn cũng không
buồn tham gia.
Như thể bị sự biến đổi của Lăng Siêu hấp dẫn, Tiêu Thỏ cũng bắt đầu
cố gắng học hơn. Tuy nàng không nghĩ bản thân có thể giống như Lăng Siêu thi vào trường Z, nhưng ít nhất ngày hôm nay của năm tới, nàng cũng sẽ
phải đối mặt một cách tự tin với cuộc thi quan trọng nhất cuộc đời học
sinh này, và nàng hi vọng khi ấy, mình sẽ có thể ung dung đối mặt với
nó.
Người rồi cũng phải lớn lên, bây giờ Tiêu Thỏ đã không còn là cô bé
con tay cầm hai bài thi cộng lại mới tròn một trăm điểm của năm đó nữa.
Hôm đó tiếng chuông tan học lại một lần nữa vang lên, các bạn cùng lớp đã lục tục sách cặp ra về.
"Thỏ Thỏ, về thôi!" Tương Quyên Quyên giục nàng.
Tiêu Thỏ lắc đầu cười. "Cậu về trước đi, tớ còn hai bài nữa."
"Thật không hiểu cậu còn cố làm cái gì nữa?" Tương Quyên Quyên khẽ than thở, rồi cũng đi theo các bạn ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, cả lớp chỉ còn lại vài học sinh đặc biệt chăm chỉ cố gắng ở lại tử chiến với bài tập, may mắn thay, Tiêu Thỏ cũng là một
trong số đó.
Cuối cùng cũng làm xong hai bài tập ấy, nàng thở dài nhẹ nhõm, định
đứng lên vươn vai ưỡn lưng rồi ra về, ai dè vừa ngẩng đầu đã thấy Lăng
Siêu đang đứng bên ngoài lớp học.
Ánh đèn ngoài hành lang có chút vàng vọt, thiếu niên áo trắng kia như thâm trầm như cứng rắn, ánh mắt thăm thẳm mà xa vời nhìn thẳng vào
nàng, trong nháy mắt, nàng chợt có cảm giác, hắn đã đứng đó nhìn nàng
như vậy thật lâu... (LV thích nhất những đoạn này, rất sâu lắng và nhẹ
nhàng!)
Có điều ngay lập tức, hắn giơ một ngón tay về phía nàng, ngoắc ngoắc
như gọi thú cưng, lập tức phá hỏng hình tượng hoàn mỹ đạo cốt tiên phong hồi nãy.
Tiêu Thỏ dụi dụi mắt, thầm mắng bản thân bị ma ám, rồi cúi xuống thu dọn đồ đạc bước ra ngoài.
"Sao cậu còn chưa về nhà?" Lúc này hẳn hắn phải về căn hộ chung cư rồi chứ.
Lăng Siêu ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm thăm thẳm khẽ thản nhiên nói. "Chưa muốn về, muốn đi dạo chút đã."
"Ờ." Tiêu Thỏ khẽ đáp, không biết nói gì.
Đúng lúc đó, Lăng Siêu bỗng tóm lấy tay nàng. "Đi, chúng ta cùng ra
hồ đi dạo!" Dứt lời, hắn không chờ nàng trả lời đã phăm phăm kéo nàng đi tới bên hồ.
Cái hồ trong khuôn viên trường A tên là Kính Hồ, ngay bên cạnh sân bóng rổ của trường.
Buổi tối hôm ấy hoàn toàn không một gợn gió, mặt hồ phẳng lặng như
một tấm gương, phản chiếu bầu trời đêm, còn có vầng trăng tròn vành vạnh sáng trưng, còn có hàng liễu rủ phất phơ bên bờ cùng nhau hòa quyện,
đẹp như một bức họa tuyệt mỹ.
Lúc Lăng Siêu kéo tay Tiêu Thỏ đi tới bờ Kính Hồ, trên sân bóng rổ
cạnh đó còn có vài người ở lại chơi bóng. Tiếng ồn ào ầm ĩ ở đó cùng với sự trầm lặng tĩnh mịch giữa hai người trở nên hoàn toàn đối lập rõ rệt.
Rốt cuộc là hắn từ lúc nào trở nên mạnh như vậy chứ? Tiêu Thỏ có chút buồn bực, nhưng ẩn sâu bên dưới sự buồn bực ấy dường như lại có một
chút cảm giác cao hứng không nói nên lời.
Rồi thì Lăng Siêu cũng muốn dừng lại lại, hắn buông tay nàng ra, bước tới một băng ghế đá bên hồ ngồi xuống.
"Lại đây." Hắn lại vươn tay ra ngoắc ngoắc vẫy vẫy nàng.
Tiêu Thỏ bỗng có chút ngượng nghịu, nàng do dự một chút mới chầm chậm bước tới, ghé ngồi xuống đầu bên kia ghế băng, xa thật xa.
Lăng Siêu không nói gì cả, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm sân bóng rổ cách đó không xa.
Sự im lặng trầm mặc này khiến Tiêu Thỏ không tự nhiên chút nào, liền
giả như vô tình khơi mào câu chuyện. "Lâu rồi cậu không chơi bóng rổ
nhỉ?"
"Ừh." Hắn không quay đầu lại, chỉ trầm trầm trả lời.
Kỳ lạ thật, hôm nay Lăng Siêu không giống với bình thường chút nào,
không lẽ đây chính là chứng uất ức căng thẳng trước kỳ thi lớn mọi người hay nói sao? Nghĩ vậy, Tiêu Thỏ quyết định khiến cho không khí sinh
động một chút.
"Bọn họ ai chơi cũng không hay bằng cậu!"
Quả là 'thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên' (1), Lăng Siêu liền quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm.
"Các bạn nữ lớp tôi đều mê cậu như điếu đổ, ai cũng nói dáng vẻ chơi
bóng của cậu đẹp tới mê người!" Tiêu Thỏ nói xong len lén liếc nhìn hắn
một cái, thấy hắn dường như có vẻ có hứng thú nghe, liền bắt đầu thao
thao bất tuyệt. "Đặc biệt là bạn lớp phó Hoa Từ là fan lớn nhất của cậu
nha. Quyên nhi kể cuốn vở Ngữ văn nào của bạn ấy cũng đều có viết tên
cậu... bla bla bla..."
Chờ Tiêu Thỏ nói xong, nước miếng văng lung tung, Lăng Siêu vốn trầm mặc bỗng hỏi. "Còn cậu?"
"Tôi?" Tiêu Thỏ sửng sốt. "Tôi làm sao?"
"Vở của cậu có viết tên tôi không?"
"Làm gì có?" Tiêu Thỏ đỏ mặt phản đối. "Tôi... tôi đang không viết
tên cậu làm quái gì? Tôi có phải hạng mê trai đâ... Uầy, cậu lấy cặp
sách tôi làm gì?"
Lúc nàng còn đang nói, Lăng Siêu đã dùng tốc độ siêu cấp lấy ra vở
Ngữ văn của nàng, lật trang cuối, tiêu sái ký rõ ràng tên mình vào đó,
rồi nhét lại vở vào trong cặp sách, đã thế còn ra vẻ độ lượng nói. "Yên
tâm, tôi không để bụng đâu."
Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác dở khóc dở cười.
Ai bảo Lăng Siêu bị chứng uất ức trước kỳ thi chứ? Rõ ràng là bị thần kinh trước kỳ thi mà!
Đúng lúc đó, mấy người trên sân bóng bỗng dưng ồn ào giải tán ra về, tiếng ồn cắt ngang luồng suy nghĩ của Tiêu Thỏ.
Lăng Siêu lại quay ra nhìn về phía sân bóng rổ, bỗng dưng hỏi nàng
một câu không đầu không cuối. "Cậu có biết tại sao tôi tập bóng rổ
không?"
"Tại sao?" Tiêu Thỏ hỏi.
"Bởi vì ngày này ba năm trước, cậu ném tôi xuống sông." Hắn cúi đầu, giọng có chút ảm đạm.(Hí hí, có kẻ thù dai)
Tiêu Thỏ bỗng dưng đầu óc trống rỗng. "Hả, cậu bảo sao?"
"Tôi nghĩ giờ chắc là cậu không ném được tôi..."
Vừa nói dứt lời, hắn đã đứng thẳng lên, vươn hai tay ra kéo nàng dậy rồi trượt xuống ôm lưng nàng.
Hơi thở nóng hổi của hắn trong giây lát đã ập vào mặt nàng, khiến cho đầu óc Tiêu Thỏ càng thêm trống rỗng, chờ nàng hồi phục tinh thần, đã
thấy đôi môi của Lăng Siêu đã tiến gần sát tới nàng. (Phi lễ chớ nhìn,
phi lễ chớ nhìn a... second kiss??)
Chuyện ba năm trước làm chưa xong, hôm nay hẳn là nên làm cho trót thôi nhỉ?
Nhưng ôi thôi, người tính không bằng trời tính, Lăng Siêu dù đã lo
lắng chu toàn tất cả (ý là cả về sức lực, thời điểm, Tiêu Thỏ đã học
xong, vân vân và vũ vũ), nhưng lại không nghĩ tới việc giữa chừng chợt
nảy ra một... bác bảo vệ.
Một luồng ánh đèn pin quét tới, bác bảo vệ vô cùng hưng phấn kêu lên. "Hai cô cậu kia, tôi bắt quả tang rồi nhé!"
"F*ck!" (2) Lần đầu tiên trong đời, Lăng đại công tử thốt ra một lời
chửi tục, hắn nắm lấy tay Tiêu Thỏ chạy trối chết. (hô hô, miếng ngon
đến miệng còn để rơi!)
"Ê! Còn cặp sách của tôi..." Tiêu Thỏ hô to, cơ mà... đã quá muộn.
"Các người đứng lại cho tôi!" Bác bảo vệ cầm đèn pin chạy đuổi theo
sau hai đứa, vừa chạy vừa quát. "Bờ hồ của trường đâu phải là chỗ để
quan hệ trai gái này nọ chứ! Các người không được chạy... ê này..." (Ngu gì không chạy, hê hê!)
Cứ thế người trước kẻ đuổi theo sau chạy được một vòng hồ, bác bảo vệ dĩ nhiên thể lực không bằng hai đứa tuổi bẻ gãy sừng trâu kia được, nên đặt mông ngồi phịch bên bờ hồ.
"Còn trẻ có phải tốt không, còn trẻ mới có thể chạy nhanh như vầy!"
Bác ta khẽ than thở, rồi quay đầu lại, mắt sáng lên chuyển buồn thành
vui khi thấy trên băng ghế đã vẫn còn lại cặp sách của Tiêu Thỏ.
Đôi uyên ương chạy được, cặp sách thì không!
Cái cặp sách này, hôm sau bác bảo vệ trực tiếp đưa tận tay cô chủ
nhiệm lớp của nàng là Tiểu Tiết Tiết (ừhm, Tiết Hiểu Hiểu), lại còn mồm
năm miệng mười, thêm mắm dặm muối tả lại từ đầu tới cuối chuyện tối qua.
Tiểu Tiết Tiết vừa nghe xong, lửa giận bốc lên đầu, lại mở cặp sách
ra rút một cuốn vở, định xem cái kẻ dám to gan quan hệ trai gái bậy bạ
kia là ai, ai dè lại vớ đúng quyển vở Ngữ văn hôm qua Lăng Siêu ký tên
hắn. Cả trang vở bên trên là chữ Lăng Siêu rõ ràng tiêu sái, bên dưới là tên của Tiêu Thỏ, hai cái tên được nối ở giữa bằng một hình trái tim vô cùng xinh đẹp!
Thế này... thế này thật là quá sức trắng trợn! Tiểu Tiết Tiết choáng giận tới mức đầu muốn bốc khói. (3)
Tuy nói vậy, nhưng cuối cùng Tiểu Tiết Tiết cũng không làm khó Tiêu
Thỏ gì cho lắm. Dù sao Lăng Siêu cũng là con trai độc nhất của vị Mạnh
Thường Quân Lăng tổng của trường, việc này mà làm to chuyện, rất dễ bị
hiệu trưởng gọi lên nói chuyện uống trà. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Do đó hôm sau có tiết, Tiểu Tiết Tiết liền mang theo cặp
sách của Tiêu Thỏ vào lớp.
Nàng giơ cuốn vở lên, dõng dạc nói trước mặt cả lớp. "Trò Tiêu Thỏ,
hi vọng từ giờ trò sẽ không viết nhăng vẽ bậy trong vở Ngữ văn nữa, đặc
biệt là không nên viết tên bạn trai này nọ, lại càng không nên vẽ hình
trái tim khó coi như vậy!"
Tiêu Thỏ nhìn thấy trang cuối cuốn vở có chữ ký như bay lượn của Lăng Siêu, cùng với hình trái tim được tạo thành từ hai nét bút kia, tất cả
những suy nghĩ đêm qua về tình yêu tình báo tình nọ tình kia... một phát đều bay mất tăm mất tích.
Lăng Siêu, tôi hận cậu! T______T
***
Chú thích:
(1) Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: thành ngữ Trung
Quốc. Chữ xuyên ở đây là trong từ 'xuyên tạc': nói liều mạng, nói nhảm
nhí. Mã thí là vuốt mông ngựa, nghĩa bóng chỉ sự tâng bốc nịnh nọt. Nên
cả câu nôm na có nghĩa là Nói gì cũng nhảm, riêng nịnh bợ là không nhảm. Do chưa tìm được tương đương trong tiếng Việt nên tạm thời để nguyên
văn và dịch nghĩa.
(2) Nguyên văn là 靠 (phiên âm là Kháo !), nghĩa là ỷ lại, dựa vào ! Cơ mà từ điển tiếng lóng TQ cho biết từ này tương đương với từ chửi
tục f*ck trong tiếng Anh, nên LV để tiếng Anh cho nó rõ a !
(3) Nguyên văn là 'Lôi đắc ngoại tiêu lý nộn' " 雷得里嫩外焦" : Theo
baidu cho biết thì câu này nghĩa là bị chọc giận tới mức không đỡ được.
LV dịch lại cho dễ hiểu hơn là giận tới mức đầu muốn bốc khói.