Có đôi khi, niềm hạnh phúc ào tới quá đột ngột sẽ khiến cho người ta
có một cảm giác không thật, khiến người ta thật sự sợ hãi chỉ cần xoay
người một cái là hạnh phúc sẽ biến mất.
Bàn tay cầm điện thoại của Tiêu Thỏ từ từ buông xuống. Nàng hít một
hơi lấy hết tất cả dũng cảm của mình, chầm chậm quay người lại. Tới khi
ánh mắt có thể nhìn thấy phía sau, gương mặt tuấn tú của Lăng Siêu đã
hoàn toàn thu hút ánh nhìn của nàng.
Hắn nghiêng người dựa vào một chiếc xe Volkswagen mầu lam thẫm, trên
người vẫn ăn mặc một cách bình thường, áo sơ mi với quần bò, nhưng lại
rõ ràng khác biệt với những người qua lại trên đường, như thể có một ma
lực độc đáo nào đó khiến người khác nhìn vào không khỏi lóa mắt. Khóe
miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười, nụ cười dịu dàng chỉ dành riêng
cho nàng.
Không hiểu vì sao, trái tim vừa rồi vốn rộn rã chỉ muốn vọt ra khỏi
lồng ngực giờ trở nên yên lặng bình thản. Tiêu Thỏ sững người nhìn hắn,
không biết thời gian trôi bao lâu, cuối cùng mới khẽ mỉm cười, nhanh
chóng chạy về phía hắn.
Giữa đám đông ban ngày ban mặt, Tiêu Thỏ vốn thẹn thùng là thế mà vẫn nhào thẳng vào lòng Lăng Siêu ôm hắn một cái thật chặt. Kẻ nào đó không ngờ cô nàng kia lại nhiệt tình tới thế, không chuẩn bị tinh thần đứng
không vững lập tức bị đẩy về sau vài bước. Có điều hắn cũng phản ứng rất nhanh, ôm trả lại nàng nhiệt tình không kém.
Sắc trời tối dần, trên con đường mòn nhỏ trong sân trường, một loạt
đèn đường bỗng đồng loạt bật sáng không báo trước. Khoảnh khắc ấy, bỗng
trên mặt đất hiện lên bóng dáng hai người hòa lẫn vào nhau. Trong nháy
mắt, thời gian như ngừng hẳn lại, hết thảy chung quanh đều nhòa đi làm
nền, còn thì chỉ có loạt đèn đường dài tăm tắp cùng đôi nam nữ đứng dưới trở nên hoàn toàn nổi bật.
Người con gái áo đỏ rực như ánh lửa, người con trai áo trắng thư sinh thanh nhã, hai người ôm chặt lẫn nhau, không khác gì một bức tranh màu
sắc rõ ràng mà ấm áp.
Mãi thật lâu, Tiêu Thỏ mới hồi phục tinh thần từ cái ôm quyến luyến
không rời này. Có thể nói trong khoảnh khắc vừa rồi ôm nhau, thậm chí
nàng đã nghĩ nếu ngày mai là tận thế, có thể ôm hắn như vậy, chờ đợi cái chết cũng là một điều hạnh phúc lớn lao.
Đương nhiên, cuộc sống của nàng làm sao có thể oanh liệt như phim
hành động Mỹ thế được. Giờ nàng chỉ cần có hắn bên cạnh là đủ rồi.
"Em còn tưởng anh sẽ không đến..." Nàng kéo bàn tay hắn nắm thật chặt không muốn buông ra.
Hắn nhướng mi mắt lên. "Sao anh có thể không đến được?"
Biết mà, hắn làm sao có thể bỏ mặc mình cơ chứ? Tiêu Thỏ chợt cảm
thấy ấm áp tràn đầy cõi lòng. Bao nhiêu lời muốn nói cùng hắn suốt một
tháng qua giờ bỗng trào ra khỏi miệng, thật sự là muốn chia sẻ cùng hắn.
Cứ như vậy tay nắm tay, mắt chìm trong mắt, trò chuyện hồi lâu mặc kệ người qua đường dòm ngó, Lăng Siêu đột nhiên hỏi. "Em đói chưa?"
May mà hắn nhắc nàng nhớ. Tiêu Thỏ sờ sờ bụng, hình như có chút đói,
thế là lại tự nhiên nhớ tới chuyện ăn uống cả tháng qua. "Ai da, anh
biết không, đồ ăn ở doanh trại thật sự là chán chết..." Chỉ cần ở bên
hắn, nàng như là tìm không hết chuyện để kể vậy.
Nàng còn định nói tiếp, Lăng Siêu đã kéo cổ tay nàng. "Đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Không chờ Tiêu Thỏ hỏi hắn đi đâu ăn, Lăng Siêu đã quay lưng lại mở
cửa chiếc xe đang dựa lưng vào rồi đẩy thẳng Tiêu Thỏ vào trong, sau đó
quay ra xách hết hành lý của nàng lại nhét vào trong cốp.
Tiêu Thỏ ngồi trong xe, trong lòng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó là lạ
nha. Chờ tới khi nàng nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nàng đang ngồi trong XE,
Lăng Siêu đã cất hành lý gọn gàng xong xuôi, mở cửa xe bên kia cúi đầu
chui vào. (Haizzz, ai cũng như em này thì bị sói bắt cóc ăn thịt còn ngu ngơ hỏi ơ anh là sói à thì chết! =))=)))
Nhìn thấy hắn chui vào xe xong, việc đầu tiên là quan tâm quay sang
kéo dây an toàn cài cẩn thận cho mình, lại còn không quên chỉnh độ
nghiêng của lưng ghế cho mình thoải mái, Tiêu Thỏ nhịn hết nổi bèn hỏi.
"Xe này... anh mượn ai à?"
"Là anh mua."
"À há..."
Ba giây im lặng trôi qua, bỗng trong xe phát ra tiếng hét kinh ngạc của Tiêu Thỏ. "Cái gì cơ? Anh mua xe!"
Lúc chia tay cách đây một tháng, hắn vẫn còn dùng chiếc xe 'căng
hải', còn đi làm hàng ngày phải đi xe bus kia mà. Không ngờ mình mới bỏ
tới chỗ đồng không mông quạnh chó ăn đá gà ăn sỏi kia có một tháng, lúc
về Lăng đại công tử đã gia nhập hàng ngũ tư sản đi lại bằng ô tô rồi.
Haizzzz, quả thật thương tâm mà.
Mất một lúc lâu Tiêu Thỏ mới tiêu hóa nổi sự thật này, còn Lăng Siêu
thì đã khởi động xe, cho xe chậm rãi đi dọc con đường sân trường rồi ra
khỏi cổng trường, rồi tiếp tục đi bằng tốc độ bình thường.
Thấy hắn vô cùng thoải mái tự nhiên lái xe, trong lòng Tiêu Thỏ không tránh khỏi có chút nghi hoặc. "Anh mua lúc nào, sao em không biết?"
(Đúng giọng quản lý tài chính của hiền thê gương mẫu :D )
"Sáng nay."
Câu trả lời thốt lên một cách thản nhiên khiến cằm Tiêu Thỏ muốn rớt
xuống đất. Đại ca à, anh thật làm việc thật là rất hiệu quả nha!
Có điều bình tĩnh lại, nàng vẫn cảm thấy có chút không cam lòng. "Sao anh không báo với em một tiếng..." Mua xe là việc lớn như vậy, thế mà
hắn lại dám không nói với mình tiếng nào, dù gì đi nữa nàng vẫn là bạn
gái hắn kia mà?
"Không kịp nói, vì đằng nào em cũng sắp về." Vẻ mặt hắn vẫn tỉnh bơ.
Khoan đã! Tiêu Thỏ bỗng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
"Tối qua chúng ta còn nói chuyện điện thoại kia mà. Không phải sáng nay
tự dưng anh nổi hứng lên chạy đi mua xe chứ..."
Lăng Siêu vẫn rất tập trung vào việc lái xe, chỉ ậm ừ thuận mồm trả lời. "Gần gần như thế."
"......" Tiêu Thỏ bỗng nhiên bi thương phát hiện ra, mình thật sự không theo kịp nổi lối suy nghĩ bất thường của kẻ nào đó.
Một lát sau, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng đồ ăn Nhật. Lăng Siêu bảo Tiêu Thỏ xuống cửa nhà hàng để mình vào ga ra đỗ xe.
Tiêu Thỏ nhìn ra ngoài cửa xe, cảm thấy có chút không ổn, bèn thò tay sang kéo kéo tay áo hắn. "Chỗ này sang trọng quá, hay chúng ta đi chỗ
khác ăn vậy?" Giá đồ ăn ở nhà hàng Nhật thường khá cao. Lăng Siêu lại
vừa mua xe, nàng rất ngại nếu hắn lại phải tiêu pha rỗng túi.
Kết quả là Lăng đại công tử quay sang nhìn nàng, trả lời một câu vẫn vô cùng tỉnh bơ. "Chỗ này tiện đỗ xe."
Trong khoảnh khắc, Tiêu Thỏ bỗng tỉnh ngộ, hóa ra hai người bọn họ đã thật sự bước vào hàng ngũ những người có ô tô, giờ phải tiêu tiền hợp
với thân phận mới này.
Đỗ xe xong, Tiêu Thỏ cũng đã chờ ở cửa nhà hàng được một chốc. Lăng
Siêu bước ra khỏi ga ra, thảy cho nàng một chiếc chìa khóa xe. "Anh
không có túi, em cầm giúp anh."
Tiêu Thỏ cầm chìa khóa xe, bỗng cảm thấy bàn tay cầm khóa chợt như
nặng ngàn cân. Má ơi! Quả nhiên nàng vẫn chưa thể nào làm quen với sự
thật là mình đã từ phó thường dân giai cấp vô sản lên đời thành người có xe có của được.
Tuy giá tiền khá cao, nhưng vào nhà hàng thấy quả thật không tồi,
từng bàn từng bàn được quây lại thành từng góc nhỏ, vừa bước vào là cảm
giác toàn bộ tiếng ồn đều bị bỏ lại bên ngoài. Chỉ trong chốc lát, đồ ăn được gọi đều đã được bưng lên. Đồ ăn của Nhật đều được trình bày vô
cùng tinh tế và bắt mắt, một mâm thức ăn họ gọi tràn đầy màu sắc khiến
người nhìn thôi cũng đã ứa nước bọt thèm thuồng.
Một mâm lươn nướng được mang lên, lươn nướng vừa chín tới được rưới
một lớp nước sốt sền sệt, còn đang tỏa khói thơm nghi ngút. Tiêu Thỏ cầm lấy đũa gắp một miếng đưa vào miệng, thỏa mãn nhai nuốt thưởng thức mà
vẫn không quên phát ra một tiếng cảm thán từ đáy lòng. "Haizzz, một
miếng này chính là tám đồng ba hào rưỡi nha..."
Lăng Siêu đang uống trà tí nữa thì bị nghẹn sặc, hắn quay sang nàng
nhìn một cách thâm thúy. "Bà xã, anh phát hiện càng ngày em càng biết
tiết kiệm tiền nhà."
"Đó là vì anh là đồ phung phí tiền nhà chứ sao!" Nàng vừa dứt câu lập tức thấy hối hận. Cái gì mà tiết kiệm với chả phung phí tiền nhà chứ,
nàng còn chưa gả cho hắn kia mà!
Có điều Lăng Siêu nghe xong rõ ràng là vô cùng vui vẻ, hai con mắt
lóe sáng dồn dập. "Em yên tâm, anh sẽ không phung phí hết đâu. Chúng ta
còn phải tiết kiệm tiền nuôi con trai chứ!"
"Xí, làm sao anh biết nhất định sẽ là con trai?" Tiêu Thỏ mồm nhanh
miệng nhảy, nói xong chỉ hận không thể tát cho mình một cái. Cái gì mà
con trai với chả con gái? Ai bảo sẽ sinh con cho hắn kia chứ?
Quả nhiên, con người không nên quá sung sướng hưởng thụ, sẽ rất dễ dàng quên đi phòng bị, tinh thần bị mù quáng.
Có điều mặc cho Tiêu Thỏ hối hận tới đâu đi nữa, lời đã thốt ra làm
sao thu lại được. Thế nên từ giờ phút đó Lăng đại công tử vốn nhìn xa
trông rộng bắt đầu suy tính xem về sau rốt cục là sinh con trai tốt hơn
hay con gái tốt hơn.
Tiêu Thỏ thấy vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt đen kia
bắt đầu sáng ngời một cách bất thường, liền lập tức có cảm giác không
ổn, bèn vội vàng đổi sang chủ đề khác càng nhanh càng tốt. "À còn...
tiền anh mua xe lấy ở đâu thế?"
Trong ấn tượng của Tiêu Thỏ, tuy nhà Lăng Siêu cũng thuộc loại có
tiền, nhưng hắn tuyệt đối không phải loại người ngửa tay xin tiền ba mẹ
mua đồ linh tinh, đừng nói tới tiền mua xe. Nếu hắn mua xe không phải là xin tiền ba mẹ, vậy chứ Lăng Siêu lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Tiêu
Thỏ tuy là mù tịt về xe hơi, nhưng một chiếc xe Volkswagen mà nói, ít ra cũng phải hơn mười vạn tệ rồi.
Nhìn ra sự lo nghĩ của nàng, Lăng Siêu cười đáp. "Kiếm tiền lâu như thế còn gì, chứ em nghĩ là anh đi cướp chắc?"
"Chà, kiếm tiền mà nhiều thế sao? Anh cùng lắm cũng chỉ là thực tập
sinh, tiền lương sao lại nhiều như thế..." Tiêu Thỏ vẫn là một cô bé còn ngây thơ, ít tiền nàng lại không thấy lo, nhiều tiền ngược lại khiến
nàng ngần ngại.
"Ai bảo em là tiền lương?" Lăng Siêu nháy nháy mắt với nàng, vẻ mặt vô cùng bí hiểm.
"Anh... Anh không làm gián điệp kinh tế đấy chứ? Làm thế phải đi tù
mất thôi!" Haizzz, cô nàng nào đó xem quá nhiều phim truyền hình TVB,
khó tránh khỏi cách suy diễn hơi bị quá lố một chút.
Lăng Siêu cuối cùng cũng đành chắp tay chào thua trí tưởng tượng
phong phú của nàng. "Bà xã à, nếu anh phải đi tù, em có chờ anh không?"
"......" Thế là Tiêu Thỏ phát hiện ra trí tưởng tượng của Lăng đại công tử còn phong phú hơn mình gấp mấy lần.
Đùa giỡn một chút, Lăng Siêu cũng nghiêm chỉnh nói thật. "Em có nhớ
hồi trước anh có kể chuyện Diệp Tuấn muốn tổ chức một nhóm nhân viên đặc biệt không?"
"Nhớ." Tiêu Thỏ gật đầu.
"Bởi lúc đó đã chuẩn bị khá tốt, nên em đi tập quân sự không lâu thì
nhóm nhân viên này được lập ra, anh với lão Quan đều là thành viên trong đó cả."
"Nhóm nhân viên này có gì khác biệt sao?" Tiêu Thỏ mơ hồ tới đâu cũng nhận ra Lăng Siêu không ngớt nhấn mạnh đây là nhóm nhân viên đặc biệt.
"Đúng vậy, nhóm nhân viên này so với các nhóm khác trong công ty hoàn toàn không giống nhau." Hắn gật đầu. "Trước đây, trong mỗi nhóm đều
phải hợp tác lẫn nhau, để cuối cùng lựa chọn ra một phương án đầu tư tốt nhất. Nhưng nhóm làm việc hiện giờ của bọn anh, mỗi thành viên đều có
một phần tài chính độc lập, và trong phạm vi tài chính ấy, hoàn toàn có
thể tự do đầu tư. Một khi đầu tư sinh lãi, bọn anh sẽ được hưởng một
phần tiền lãi đó làm tiền thưởng."
"Thế nếu bị lỗ thì sao?"
"Thì sẽ do công ty bồi thường."
"Hả?" Tiêu Thỏ ngẩn cả người. Tuy nàng không biết tí gì về kinh tế
thật, nhưng nàng cũng chưa từng nghe nói tới cơ quan nào ngốc tới mức bỏ tiền ra cho mình đầu tư, đầu tư có lãi mình hửơng, đầu tư bị lỗ họ chịu như thế này. Hơn nữa xét cho cùng đám Lăng Siêu cũng chỉ là thực tập
sinh, nói khó nghe hơn một chút là đến cả tư cách nhân viên còn chưa có, sao công ty hắn lại lập ra một nhóm nhân viên như thế chứ?
Nghĩ nghĩ một hồi, Tiêu Thỏ kết luận rụt rè. "Giám đốc của các anh không phải kẻ điên đấy chứ?"
Lăng Siêu nghe vậy cười phá lên. "Diệp Tuấn quả đúng là một kẻ điên." Quả thật nếu không điên thì làm sao có thể đưa ra quyết định điên cuồng lớn mật như vậy? Nhưng có nhiều khi, người có máu điên mới dễ là thiên
tài nhất, mà anh ta lựa chọn ra đám thành viên của nhóm làm việc này,
cũng chính là một đám người đầu óc điên cuồng liều lĩnh vô kể.
Tiêu Thỏ không hiểu rõ lời nói của Lăng Siêu thâm sâu tới mức nào,
nhưng đối với sự hiểu biết của nàng về hắn bao nhiêu năm nay, nàng có
thể nhìn ra trong ánh mắt của hắn, đã bắt đầu có cái gì đó đang ngo ngoe muốn trồi lên tỏa sáng. Cái thứ ấy, dường như vẫn ẩn nấp sâu trong nội
tâm của hắn từ lâu, nên một khi bùng phá, khó mà tưởng tượng nổi nó sẽ
như thế nào.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên nảy ra một cảm giác kỳ lạ, mang theo một chút khô khốc, một chút cô đơn, cùng một chút cảm
giác hư không mà nàng khó lòng gọi tên...