Con Thỏ Cứu Vớt Toàn Nhân Loại

Chương 20: Chương 20: TG1-Hắn đến từ chỗ sâu trong lòng đất (20)




TG1-20

Editor:Bạch Hy

27/12/2021

Chân Kỷ La bị thương, Thẩm Tiêu đem cô bế lên trên xe.

Ngồi trên ghế phụ lái là một chú mập mạp, đặc biệt tươi cười hòa ái, nói với Kỷ La trước mắt cũng không có chứng cứ trực tiếp cho thấy bọn họ có liên quan đến chết của Bàng Diệp, chỉ cần phối hợp điều tra,phân biệt làm tốt biên bản, liền có thể về nhà trước chờ kết quả điều tra tiếp theo.

Kỷ La rất đau buồn, nói cho chú béo: "Cháu không thể cùng Thẩm Tiêu tách ra, nếu cháu không nhìn anh ấy, các chú đều sẽ bị anh ấy ăn hết luôn."

Chú béo cười đến rất lớn tiếng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Tiêu trêu ghẹo: "Phải không? Cậu thật sự sẽ ăn chúng tôi sao?"

Thẩm Tiêu ngồi bên cạnh con thỏ u buồn, chậm rãi nâng mí mắt lên, hiện ra một đôi mắt màu đen phảng phất không có chút ánh sáng nào, ngoại trừ khí tức tử vong và mục nát, không cách nào nhìn thấy bất kỳ tình cảm nào mà người nên có từ chỗ sâu đồng tử anh ta.Chú béo nụ cười cứng đờ, vội vàng xoay người lại, âm thầm nói thầm tà môn.

Lần này sự kiện mãnh thú thành thị tập kích, thật sự sẽ không có chút tà chứ.

Được rồi, dù sao cấp trên dặn dò phải để chuyên gia đặc thù đến tiếp nhận chuyện này, hai nghi phạm vừa tìm được này cũng phải chuyển cho chuyên gia làm ghi chép biên bản, bọn họ chỉ phụ trách đưa người tới.

Kỷ La hỏi hệ thống hiện tại nên làm gì bây giờ.

Hệ thống bảo cô hành động tùy theo hoàn cảnh.

Kỷ La lập tức ghé vào cửa sổ xe, hai tay nhỏ cùng với hai má trắng nõn dính sát vào cửa kính trong suốt, tập trung tinh thần xem từng chiếc xe chở gà trên đường đi qua.

Sau khi xuống xe, Kỷ La và Thẩm Tiêu liền bị đưa đến những nơi khác nhau.

Kỷ La ôm cánh tay Thẩm Tiêu, gắt gao lay ở trên người đàn ông không chịu buông tay.

"Mười phút, chỉ mười phút hỏi chuyện một mình, rất nhanh sẽ kết thúc." Mọi người khuyên tốt khuyên xấu, một tiểu tỷ tỷ đeo kính văn chức còn đặc biệt chạy đến cửa hàng tiện lợi mua kem gần đây cho cô ăn, rất vất vả mới đem Kỷ La khuyên được.

Kỷ La rầu rĩ gặm một miệng kem, lại nhón chân cùng Thẩm Tiêu dán mặt nhỏ giọng nói chuyện: "Anh lát nữa chờ ở cổng lớn chờ em, sau đó cùng nhau về tổ nha."

Mùi sữa lạnh lẽo từ bên tai nam nhân phất qua, ngọt đến ngán người, trực tiếp thông qua cảm quan độc đáo của da anh thấm vào lục phủ ngũ tạng của anh, tách ra tất cả làn khói mù trong sâu linh hồn.

Đột nhiên, mọi người đồng thời cảm giác được áp lực lúc trước vẫn luôn bao phủ lên đỉnh đầu tựa hồ dần dần biến mất, độ ấm bên người cũng khôi phục bình thường, không hề quanh quẩn cái loại bầu không khí này quỷ dị khó hiểu như nãy nữa.

Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa lộ ra vẻ thân thiết tươi cười: "Kỷ tiểu thư, xin hãy đi với chúng tôi."

Kỷ La bị mang vào phòng tối.

Tứ phía đều là tường, không có cửa sổ, cửa đóng chặt, chỉ có trên bàn đặt một ngọn đèn lóa mắt.

Nhân viên phụ trách thẩm vấn Kỷ La là trợ lý phòng nghiên cứu của nam chủ, một nam thanh niên nghiêm túc nhưng bôi rất nhiều keo xịt tóc. Anh ta đi vào phòng tối, ba một cái đem đèn bàn chuyển sang đối diện, lắc lư chiếu thẳng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn của Kỷ La.

"Cay mắt quá a." Kỷ La ngửa mặt lên, đôi mắt đã chịu sáng chiếu kích thích sau đó không tự chủ được mà híp lại thành hai đường, thuận tiện lại gặm hai miếng kem.

"Không được ăn." Nghiêm túc nam thanh niên ra lệnh.

Kỷ La nhìn nhìn cây kem ăn thừa một nửa trong tay hương vị kem ốc quế, thở dài, đem nó đảo lại cái ở mu bàn tay nam thanh niên, thuận tay dùng ống tay áo của anh ta lặng lẽ lau sạch sẽ vừa rồi không cẩn thận nhỏ xuống.

Nam thanh niên, "...... Cô biết chính mình đang làm cái gì không?"

Kỷ La vẻ mặt ngốc ra.

"Cô đem khuyển Địa Ngục mang từ khu D đi, sau đó lại hại chết chính bạn trai cũ của mình!" Nam thanh niên lòng đầy căm phẫn, "Đó chính là một mạng người sống sờ sờ, cũng bởi vì cô vô tri mà chôn vùi!"

Sớm biết thế, bọn họ lúc trước nên nghe theo ý kiến của An Vũ, trước khi xảy ra chuyện đã kịp thời nghĩ biện pháp bắt khuyển Địa Ngục trở về, như vậy ít nhất có thể cứu vãn một mạng người vô tội.

Nam thanh niên dùng tay dính đầy kem đập một cái lên bàn, " Lúc khuyển Địa Ngục hành hung, có phải cô ở hiện trường không? Cô có phải vì tranh cãi tình cảm liền sai nó giết người không?"

Kỷ La nhăn mày lại, như là nghe không hiểu nam thanh niên nói gì, không thể không suy tư thật lâu, để đưa ra một câu trả lời phù hợp với tiêu chuẩn nhân loại khôn khéo.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, đầu nghiêng một cái liền đã ngủ thiếp đi.

Nam thanh niên đợi thật lâu, nghe được tiếng khò khò say sưa của Kỷ La, lúc này mới xác định cô thật sự ngủ ở trên đường thẩm vấn......

Nhan sắc của cô thuần khiết không tì vết, giống như trẻ con không hề có phòng bị, nhất thời làm nam thanh niên vừa bực mình vừa buồn cười, lửa giận vừa rồi cũng theo trên mu bàn tay tỏa ra thơm ngọt ngào của vị kem dần dần hòa tan.

Anh ta im lặng một lát, duỗi tay định đánh thức Kỷ La dậy, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, An Vũ đi đến, mỉm cười làm ra một cái thủ thế tĩnh thanh với anh ta.

"Không cần giận chó đánh mèo, em ấy cũng là vô tội." An Vũ thấp giọng nói, "Khuyển Địa Ngục chỉ số IQ quá cao, có thể dễ dàng mê hoặc người thường, hiện tại có thể bắt nó trở về là tốt rồi."

Nam thanh niên lộ ra vẻ mặt do dự, "Nhưng mà, thật sự có thể thuận lợi như vậy sao?"

"Căn cứ vào hành vi quan sát hành vi của nó trong khoảng thời gian này, xác suất thành công rất cao."

Nam thanh niên rốt cuộc cũng gật đầu, cuối cùng nhìn ngủ say Kỷ La liếc mắt một cái, xoay người đi ra ngoài cửa.

Chỉ còn lại An Vũ và Kỷ La ở cùng chỗ.

Hắn đi đến bên người Kỷ La, nhẹ nhàng vén mái tóc đen mềm mại như của cô lên, chăm chú nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn an tĩnh kia, bỗng nhiên khóe mắt hiện ra cười nhợt nhạt: "Bảo hộ em là anh, chứ không phải cái tên quái vật kia, nha đầu ngốc."

*

Thẩm Tiêu ngồi ở trong phòng tối của một gian khác.

Phòng tối này, hiển nhiên so rồi vừa đóng Kỷ La muốn cao cấp hơn rất nhiều, cánh cửa kia, bức tường kia, vừa nhìn thấy liền biết là đặc biệt rắn chắc, hai con voi cũng đạp không vỡ.

Bất quá bọn họ cũng không dám làm cho quá nóng, nếu không sẽ khiến cho đại quái vật cảnh giác, nó sẽ không tiến vào.

Lúc này ngồi đối diện Thẩm Tiêu chính là Cung Chi Nhiên. Hai người mặt đối mặt, giống như là song sinh đang đàm phán vậy, chẳng qua, cặp "song sinh" này chỉ là khuôn mặt tương tự, vô luận là tác thái hay khí chất đều hoàn toàn bất đồng, bất luận kẻ nào cũng có thể liếc mắt một cái cũng đem bọn họ phân biệt ra.

Cung Chi Nhiên lần đầu tiên cùng khuyển Địa Ngục chính diện giao lưu, rõ ràng là có chút khẩn trương,anh ta liên tục uống mấy ngụm trà, sau đó mới dám nhìn thẳng "Nam nhân" tựa lưng vào ghế ngồi vẻ mặt lạnh nhạt.

Chỉ cần nhìn vào một cảnh tượng đơn thuần này, danh tính của người thẩm vấn và người bị thẩm vấn dường như là bọ hoàn toàn ngược lại.

"Dùng ngoại hình thân thể của tôi, ở thế giới này sống coi như quá thoải mái đi." Cung Chi Nhiên miễn cưỡng đùa giỡn một câu, "Dù sao tôi cũng đẹp trai như vậy."

Thẩm Tiêu không nói gì.

Anh ta hơi nhếch khóe miệng lên, lộ ra vẻ mặt như trào phúng, giống như khinh miệt.

Cung Chi Nhiên từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiêu tử*, trên đỉnh đầu có hào quang học thần, hiện giờ lại cảm giác được mình bị dị hình trước mắt khinh bỉ, hơn nữa còn là đứng ở góc độ chuỗi đồ ăn khinh bỉ.

(*thiên chi kiêu tử: con trai cưng của trời)

Lòng tự trọng của nam chủ đã bị đả kích rất lớn.

Cung Chi Nhiên lấy lại bình tĩnh, ổn định tâm tình, từ trong túi lấy ra một cái ipad đặt trước mặt Thẩm Tiêu: "Người này anh khẳng định còn nhớ rõ."

Theo ngón tay xẹt qua, trên ipad nhanh chóng lập loè ảnh của Bàng Diệp, từ ảnh tự sướng sinh hoạt khoe khoang cơ bụng đến ảnh chụp trực tiếp không đành lòng nhìn thẳng, Cung Chi Nhiên nhìn thấy phía sau đều không khỏi dời tầm mắt.

Nhưng Thẩm Tiêu xem xong rồi cũng không nói lời gì.

Sau khi ảnh chụp Bàng Diệp phóng xong, thông qua màn hình liền xuất hiện hình ảnh máy theo dõi truyền đến:

Kỷ La vừa mới tỉnh ngủ ngơ ngác ngồi ở ghế trên, đối diện là một đại thúc hung dữ, đại thúc dùng sức vỗ cái bàn hỏi chuyện, vỗ một chút, cô liền run lên một chút, lại vỗ một cái, lại run một cái. Vài phút sau đại thúc cảm thấy mình giống như đang chơi siêu cấp Mario, đành phải từ bỏ câu hỏi ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Tôi không biết cái cô gái này đối với cậu mà nói có ý gì, nhưng là cậu nguyện ý đi theo cô ấy, khẳng định có nguyên nhân đặc biệt gì đó." Cung Chi Nhiên ngửa ra chiến thuật sau, buông tay nói, "Cô ấy chỉ là một người thường vô tội, nếu không phải bởi vì tính nguy hiểm của anh quá lớn, chúng tôi cũng không muốn đem cô ấy liên lụy vào, dùng tính mạng của người thường làm tiền đặt cược. Anh cũng là sinh vật trí tuệ IQ cao, hẳn là có thể hiểu tôi nói có ý gì."

Cung Chi Nhiên nói đến phía sau, kỳ thật lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi lạnh.

Anh ta biết mình hiện tại tùy thời đều có thể biến thành Bàng Diệp thứ hai.

Nhưng, ngay từ đầu chính là bởi vì đánh giá sai lầm của anh ta, mặc kệ khuyển Địa Ngục ở thế giới nhân loại tự do hành động, mới dẫn đến cục diện thảm thiết hôm nay. Trách nhiệm thu khuyển Địa Ngục về, phải do hắn đảm nhiệm.

Thẩm Tiêu nhìn chăm chú cô gái cứng nhắc ủy khuất trên màn hình sợ tới mức nấc cụt, ánh mắt đen nhánh dần dần bốc cháy lên ngọn lửa như máu đỏ, đôi môi lạnh lẽo mím chặt thành một đường thẳng, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như có như không của cự thú viễn cổ.

"Phanh" một tiếng, màn hình cứng nhắc đột nhiên tan vỡ, ngay cả khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Kỷ La kia đồng thời hóa thành mảnh vụn nhỏ văng khắp nơi.

Trong không gian hẹp hạt màu đen thần bí bay lượn vòng, sương mù đen mờ mịt giống như địa ngục, bóng dáng ba cuồng bạo mở ra miệng chậu máu đột nhiên phản chiếu trên mặt tường, nhân viên nghiên cứu bên ngoài cả kinh liên tục lui về phía sau. Máy truyền tin của Cung Chi Nhiên kẹp ở trên lỗ tai cũng không ngừng truyền đến tiếng cảnh cáo: "Quá nguy hiểm,xin hãy ngừng giao tiếp với nó, lập tức rời đi!"

Cung Chi Nhiên cắn răng, "Nếu tôi không thể tồn tại rời đi nơi này, như vậy cô ấy cũng không thể!"

"......"

"Thẩm Tiêu, anh chỉ có thể đi theo chúng ta trở lại khu D, Kỷ La mới có thể bình an không có việc gì mà rời đi, trở về cuộc sống sinh hoạt như người thường."

Cung Chi Nhiên nắm chặt nắm tay, kiệt lực vượt qua sợ hãi trong lòng.

Thẩm Tiêu lạnh như băng nhìn anh ta.

Ánh mắt giống như rắn độc, lạnh, âm u, mang theo nhàn nhạt trào phúng.

Thiết bị tiếp nhận đã được vận chuyển ra ngoài cửa.

Sát khí đối kháng chung cực vốn nên xuất hiện ở cuối nguyên văn, cũng là hôm nay đã được nâng ra.

Không có cạm bẫy, không có nam nữ chủ xuất sắc liên thủ mưu trí chiến, quái vật phản diện cứ như vậy an tĩnh biến trở về lưu động lốm đốm trong không khí, bị Cung Chi Nhiên thiết kế phát minh cách ly khí thu dụng.

"Xong rồi."

Một gian phòng tối khác, đại thúc tai nghe truyền đến âm thanh thông báo phảng phất hư thoát.

"Nhận được." Đại thúc liếc mắt nhìn Kỷ La một cái, cũng hư thoát mà nằm liệt trên ghế, ghế dựa phát ra một tiếng "Kẽo kẹt", sợ tới mức Kỷ La thân thể nhỏ lại theo bản năng mà run lên.

Hắn ta mỏi mệt hướng về Kỷ La vẫy vẫy tay: "Mau đi thôi, đừng trở về nữa"

Kỷ La đem văn kiện trống trên mặt bàn đẩy, có tâm nhắc nhở: "Chú còn chưa có hỏi cái gì đâu."

"Tôi mệt mỏi, không muốn hỏi."

"Ồ."

Kỷ La tự hào mà đỡ tai thỏ trên đỉnh đầu, đứng lên, khập khiễng rời đi phòng tối.

Bên ngoài lại trời bắt đầu mưa.

Đại khái, mấy ngày này đều sẽ là ngày mưa.

Kỷ La mượn một chiếc ô hoa nhỏ từ chị gái vừa mua kem cho cô ăn, kéo chân thật cẩn thận tránh đi vũng nước rồi đi vào cổng lớn, chờ Thẩm Tiêu đón cô về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.