Edit: Thỏ
Sau đó, Rồng đại nhân lấy lý do ‘đây là em nợ ta’ rồi tiến hành chà đạp ta cực kỳ tàn ác, ví như muốn ta phải lau sạch từng miếng vảy sáng như gương, ông trời ơi, lúc y hóa thành hình rồng dài cỡ chừng hai mươi thước.
Tuy rằng y nói y cũng đã nương tay ta, đây chỉ là nguyên thể một phần mười, ta bèn hỏi y: “Đại nhân, nếu thật sự nương tay, ngài có thể biến nhỏ hơn một chút?”
Đại nhân trừng ta một chút, sau đó hóa thành con rồng đen dài không hơn một thước, y bám trên eo ta, giọng làu bàu bất mãn: “A Quỳnh, lá gan em càng lúc càng lớn, dám yêu sách với bản tôn.”
Nhìn hung hăng, nhưng thân thể rất thành thật.
“Không lau khô ráo, bản tôn liền ăn em.”
“…”
Ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhẫn nhịn cọ rửa cho y.
Vuốt rồng tuy rằng sắc bén, nhưng đệm thịt vô cùng ấm áp, mềm mềm. Lúc mệt mỏi ta ngủ trong móng vuốt y, nhưng mỗi lần tỉnh lại đều vô thức hóa hình người trong mơ, được Rồng đại nhân ôm vào lồng ngực. Cơ thể Rồng đại nhân vừa ấm vừa nặng, cánh tay choàng khiến ta hít thở khó khăn, còn ta vì sao lại hóa hình người… đại khái mộng du sẽ truyền nhiễm.
Sau đó ta phát hiện y co tròn bộ dáng, lo y sẽ sinh bệnh, hỏi y có sao không. Y cả giận nói: “Nếu không vì em! Bản tôn luyện hóa yêu đan của Ác Xà, sớm đã trốn…” Lời còn chưa dứt, y bèn một mình bỏ vào gian phòng nhỏ kia hờn dỗi, ba ngày không nói chuyện cùng ta.
Tuy không hiểu vì sao y muốn trách ta, nhưng ta vẫn mua rượu ngon, nhẹ nhàng dỗ y suốt một đêm ròng, cuối cùng thành công thỉnh y ra khỏi đó.
Ta nghe đám người ở Hạnh Hoa thôn bàn tán, nói Thương Long lĩnh đè lên một con Ác Long tàn bạo ăn thịt người, ta không đồng tình lắm. Tuy đại nhân hơi bị khó ở nhưng tốt bụng cực kỳ, một tiền một lạng rượu Hạnh Hoa đã có thể xua tan sự giá băng trong đôi mắt ấy. Y nhét ta vào trong ngực, xoa xoa: “Xem như em hiểu ta, hừ, lần này tạm tha em.”
Kỳ quái ở chỗ đại nhân là kẻ nghiện rượu, mười phần chính là bợm rượu, nhưng xưa nay không uống quá say. Ta thường xuyên nghi ngờ rượu đối với rồng bọn họ chính là nước lã nhưng cũng may Rồng đại nhân không soi mói, vẫn là thiên kim khó cầu Phụng Tiên hoàng gia hay một tiền một lạng rượu Hạnh Hoa, y đều uống tất.
Những khi buồn uống rượu, ngay lúc trăng tròn, y luôn nhìn vào bầu trời sao và ánh trăng chiếu rọi, rầu rĩ không vui, chẳng nói năng gì.
Ta cũng biết y muốn ngắm trăng, nhưng ngắm không tới. Muốn an ủi nhưng không thể nào an ủi, cũng đành ngồi cạnh bên. Y bắt đầu nổi máu bảo ta cút đi, ta nghe lời lăn tới cửa, y bèn gọi ta trở lại, đem ta ôm vào lòng, vùi đầu trên vai ta lẩm bẩm: “Đợi ra ngoài rồi, ta sẽ ăn sạch mặt trăng.”
Không uống rượu lại nói lời say.
Nhưng ngẫm lại, bị giam ở đây trăm năm ngàn năm, cho dù là Rồng đại nhân bất tử cũng sẽ cảm thấy buồn khổ, tẻ nhạt.
Vậy đại nhân không ăn ta, chính là muốn giải trí sao.
Ta dò hỏi đại nhân: “Đại nhân, có phải A Quỳnh quá đơn điệu?”
Đại nhân hờ hững gật đầu: “Không hoạt bát như trước kia.”
Thường ngày ta không nói chuyện nhiều, cũng không kể chuyện tiếu lâm. Màu lông không quá sạch sẽ, thỉnh thoảng sẽ liếm lông một chút; loạn cũng không được, sờ cũng không xong, xem ra một sủng vật mua vui như ta đối với đại nhân mà nói đúng là… ‘chịu thiệt thòi.’
Ai, tại sao ta vì chuyện này mà ủ rũ.
…
Làm sao trở thành một con thỏ thú vị đây?
Ta đi hỏi sủng vật được nuôi ở Hạnh Hoa thôn, nghe chó vàng nói: “Muốn trung thành, muốn vẫy đuôi.” – Mèo nói rõ ràng: “Bắt mấy con chuột, loài người sẽ làm con sen hầu hạ ta, căn bản không cần thiết lấy lòng.”
Ngẫm lại đại nhân cũng không phải loài người, ta lại đi hỏi vài tiểu tinh quái sống trong rừng núi.
“Muốn khơi gợi niềm vui của chủ nhân, đừng quá nịnh hót, cũng đừng quá thấp hèn, không thể quá kiêu ngạo, muốn gần lại muốn xa, muốn từ chối nhưng nghênh đón. Quan trọng nhất là cái thần thái, nghĩa là ngươi không cần quá dễ thương mới có thể làm họ bất ngờ. Ví như ngươi là thỏ ngươi phải biết hung hăng.”
“Hung hăng? Nhưng ta sẽ không hung hăng được.”
“Việc này đơn giản lắm, ngươi đi cửa nhỏ hướng đông tìm lão rùa tinh bái sư học nghệ, không quá ba ngày ngươi thành tựu ngay.”
Ta nghe xong chỉ dẫn, câu chút cá, thừa lúc Đại nhân tu luyện, liền tìm tới lão rùa tinh kia.
Nhận cá rồi, rùa tinh rất dễ dàng nói chuyện: “Đơn giản lắm, học theo lão tử nè.”
…
Sau ba ngày, đại nhân tu luyện xong xuôi, đuôi rồng cuốn lấy eo ta, đem ta lên trên giường, nhét vào lồng ngực.
“Bà nội nó!”
“…” Đại nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, sau đó bỗng nhiên trợn mắt lên. “Em nói gì đấy?”
“Em… Bà ngoại, bà ngoại chết… Đi mua mua mua rượu cho ngài… Ngài mau thả lão tử ra…”
Ba ngày học cấp tốc quả nhiên trình độ chưa đâu vào đâu, ta khóc thét.
Không ngờ đại nhân sửng sờ một lúc, vỗ giường đá, ôm bụng cười: “A Quỳnh, em… Ha ha ha — em…”
Bởi vì thấy y cười, tâm trạng phiền muộn của ta đã được quét đi sạch sẽ. Trong lòng ta cũng dễ chịu hơn, giống như hành tẩu trên một lộ trình không điểm hẹn, cuối cùng đã nhìn thấy được ánh trăng sau dãy núi, có nơi để dừng.