Edit: Thỏ
Thỏ không dài đủ hai tấc, cũng là dã thú.
Ước chừng bởi vì yêu thể (cốt yêu tinh), thời kỳ động dục của ta so với mấy con thỏ bình thường khác chậm hơn rất nhiều. Mấy năm trước mẹ ta còn dẫn một con thỏ cái về, kết quả ta vẫn không động dục, cuối cùng đều là sống chết mặc bay.
Thời gian trôi qua, chính ta cũng quên một con thỏ sẽ có thời kỳ động dục.
Động dục, không phải ta sẽ trưởng thành làm Thỏ lớn sao?
Ta rất vui vẻ nói với Mặc Chiêu đại nhân: “Phát tình xong, em chính là Thỏ lớn, thưa đại nhân.”
Mặc Chiêu đại nhân: “…”
Thật kỳ quái, trong động không có thỏ cái, chỉ có một Mặc Chiêu đại nhân, ta càng thần không biết quỷ không hay mà phát hiện, ta chính là một cường hãn thỏ đực sao? Còn bây giờ ta hơi bó tay chút, nếu có thỏ cái, nàng sẽ nói cho ta biết động dục nên làm như thế nào…
Ta mờ mịt nhìn về phía Mặc Chiêu đại nhân: “Đại nhân, rồng các ngài làm sao sinh em bé?”
Mặc Chiêu đại nhân im lặng hồi lâu, không biết có phải cảm giác của ta hay không, giọng nói y trở nên khàn khàn, so với ngày thường đều khác biệt. “…Hóa hình người.”
Thế mà là mệnh lệnh.
Ta bé ngoan biến thành người.
“Còn hóa quần áo làm chi.” Mặc Chiêu đại nhân mất kiên nhẫn gầm một tiếng, đưa tay lôi kéo thắt lưng ta. Ta đối với thẩm mỹ đẹp xấu của nhân loại không có khái niệm gì, chỉ là trơn tuột thiếu lông sẽ làm ta bất an lắm, vì lẽ đó mỗi lần hóa hình người, ta đều sẽ biến ra quần áo.
Mặc Chiêu đại nhân cởi bỏ y phục khiến ta có cảm giác mình đang bị cạo lông, bước kế tiếp sẽ ném vào nồi nước đang đun sôi.
Ta sợ hãi, hét lên: “Đại nhân, ngài muốn ăn em hả?”
Mặc Chiêu đại nhân cởi quần ta, nhếch miệng cười tà: “Đúng vậy, thỏ động dục là ngon lành nhất.” Tay phải y vòng trước eo ta, ôm chặt bụng dưới, đùi phải cũng cứng rắn chen vào giữa chân ta. Hai đầu gối dùng sức, ta cho rằng mình sắp bị mổ bụng, sợ hãi a một tiếng, đôi chân bị tách ra thật lớn, hoàn toàn bị giữ chặt.
Ta sợ đến hồn phi phách tán, khóc lóc cầu xin: “Không phát tình, tiểu nhân không phát nữa, tiểu nhân kìm nén, đại nhân đừng ăn em hu hu.”
“Đây là do ngươi quyết định?” Thanh âm trầm thấp nặng nề của Mặc Chiêu đại nhân rơi vào trong tai, mang theo hương rượu quế hoa ấm áp lay động vài sợi tóc, ta theo bản năng chạy trốn nhưng đã bị ôm eo trở lại.
“Chạy cái gì, không dễ chịu sao?”
Ta có thể cảm thấy trong người tuôn ra những vui thích xa lạ trước đây chưa từng có, nhưng cũng nương theo vui thích mà dẫn đến những xúc cảm hư không.
“Không… Không phải khó chịu, là em…”
Ngón tay y trượt vào phía sau, đâm vào một nơi khó tin nổi, đôi mắt y đen như mực hàm chứa ý cười.
Ta thấy sâu trong cổ họng phát ra một âm thanh kỳ quái, cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không kiềm được.
“Mặc Chiêu đại nhân.” Ta cẩn thận ghé sát vào, giữa môi lưỡi y còn có hương thơm của rượu hoa quế.
Hơi thở y trở nên nặng nhọc, như là khuất phục dưới chân ta, hoặc đã say mới thỏa mãn thỉnh cầu này. Ta hé môi thở dốc một tiếng, hơi thở đều bị hương rượu và hương hoa quế đầy tràn.
Ta nhòe nước mắt nhìn Mặc Chiêu đại nhân, sau đó thiếp đi trong choáng váng và mệt mỏi.
Đại nhân nhìn qua… Thật không giống khổ sở như vậy. Thế thì tốt, thế thì tốt.
Chờ ngày mai ta về nhà đưa sấp nhỏ đến đây, ở trong hang rồng này sinh sống, cừng Mặc Chiêu đại nhân ở bên cạnh nhau, gắn bó lâu dài.