Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi

Chương 31: Chương 31: Dùng Máy Bay Tư Nhân Đi Mua Đồ




“Chủ nhân, chúng ta đi đâu thế?”

Dương Hiểu Thổ đuổi theo phía sau Đoan Mộc Thần, thở hổn hển hỏi.

Hắn không để ý, đi thẳng về phía trước, hướng đến sân bay bên cạnh tiểu đảo.

“Cái gì ? Đi máy bay ?”

Dương Hiểu Thổ có chút há hốc mồm, trong lòng cô dâng lên sợ hãi, cảm giác say máy bay lần trước cô còn chưa thể quên được…

Đoan Mộc Thần quay đầu lại, dắt tay nhỏ bé của cô, đem cô lên máy bay, “Tiểu Thố Tử, chiếc máy bay này tôi đã phái người cải tiến qua, đích thân chủ tịch công ty Tam Thanh nổi tiếng nhất toàn cầu tự mình cải tiến, tiêu trừ hết thảy mọi nhân tố bất lợi khiến người ta dễ bị say máy bay, chắc chắn cô sẽ không say máy bay nữa…”

“Cái gì ?”

Dương Hiểu Thổ miệng há to, không thể tưởng được !

“Tiểu Thố Tử, đừng khẩn trương, tôi bảo đảm cô ngồi vô cùng thoải mái !”

“Không không không, không phải vấn đề này, là anh tìm người tới cải tiến… Tìm nhà thiết kế, chủ tịch công ty Tam Thanh đến ?”

“Đúng vậy a, cô biết hắn ?”

Té xỉu a !

Cô làm sao có thể biết nhân vật lớn như vậy ?

Dương Hiểu Thổ liên tiếp lắc đầu, “Không có, không quen… Không quen…”

Đoan Mộc Thần để cô ngồi thoải mái trên ghế, sau đó ân cần hỏi, “Tiểu Thố Tử, ghế ngồi có muốn để thấp một chút hay không ?”

“Không cần! Như vậy cũng rất tốt… Ách, chủ nhân, chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu ?”

“Đi mua đồ.”

“A ? Dùng máy bay đi mua đồ ?”

Thật là xa xỉ a !

Quá phô trương đi !

Đoan Mộc Thần nhún nhún vai, “Tôi dẫn cô đi Milan, thích nơi đó không ?”

“Milan ? Mới nghe nói qua mà thôi…”

“Phụ nữ đều thích nơi đó. Milan là thiên đường thời trang.”

Dương Hiểu Thổ chóng mặt, “Chủ nhân muốn mua quần áo ? Không thể nào… Tủ treo quần áo của anh đã tràn đầy rồi…”

“Không phải là tôi mua, là cô mua.”

“Tôi ?!”

Dương Hiểu Thổ hoàn toàn trợn tròn mắt, xong, xong…

Nàng lén lút sờ sờ miệng túi, “Chủ nhân… Tôi rất nghèo, không có tiền mua ! Tôi muốn để dành tiền để đóng học phí cho Tiểu Hàng… Trước kia một năm tôi cũng không mua một bộ quần áo…”

Hắn cau mày, “Cho nên cô ngay cả quần áo cũng không đổi? Ngâm nước rồi lại tiếp tục mặc ?”

“A ch1 ?!”

Tại sao lại nhắc tới chuyện này ?!

Ai u !

Bây giờ không phải là lúc xấu hổ !

Giữ túi tiền quan trọng hơn !

“Chủ nhân, tôi không cần mua quần áo, càng không cần đi Milan mua… Chúng ta trở về đi thôi ? Ai u, máy bay có thể dừng lại hay không a ?”

Nhìn bộ dáng Dương Hiểu Thổ “khốn khổ”, Đoan Mộc Thần cảm giác rất muốn cười, “Tiểu Thố Tử này, cô là nữ bộc của tôi, không cần tốn tiền, chi phí của cô do tôi trả.”

“Cũng? Anh bao ăn bao ở, còn bao mặc quần áo ?”

Đoan Mộc Thần cau mày, chấp nhận lời nói của cô, “Cứ coi như vậy đi… Tôi thấy cô mặc quần áo ướt rất không thoải mái… Dẫn cô đi mua chút đồ mới !”

Dương Hiểu Thổ gương mặt vọt đỏ, cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, trong ánh mắt có chút chút xấu hổ, còn có một chút cảm kích…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.