Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi

Chương 34: Chương 34: Giọng Nói Làm Người Ta Có Ý Nghĩ Kỳ Quái




Gì cơ ?

Kiểm tra ?!

Hắn định kiểm tra như thế nào ?

Dương Hiểu Thổ đần độn tự hỏi , trong đầu không tự chủ dần hiện ra hình ảnh “tà ác”.

Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi rút khỏi miệng cô, nhẹ nhàng kéo vạt áo ra…

“AA.A.A..! Đáng sợ !”

Dương Hiểu Thổ sợ hãi kêu lên , chợt bừng tỉnh, từ trong ảo tưởng trở lại thực tế.

Cô lúng túng liếc Đoan Mộc Thần, còn có mấy nhân viên trong cửa hàng, hận không thể đào hố chôn mình !

Mặt cô hồng hồng khiến cho Đoan Mộc Thần cảm thấy rất thú vị, cô bé tiểu bạch thỏ đáng yêu này hình như rất thích “tưởng tượng” nha !

Dương Hiểu Thổ cảm nhận được không khí lúng túng, cô dùng sức nuốt nước miếng, tay nhỏ bé giật nhẹ ống tay áo Đoan Mộc Thần, “Chủ nhân… Chúng ta đi nhanh lên đi…”

“Đi ngay bây giờ ?”

“Ừ ! Càng nhanh càng tốt !”

Đoan Mộc Thần hơi do dự một chút, đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi lắc đầu.

Hắn duỗi tay ra, đem Dương Hiểu Thổ “xách” vào phòng thay quần áo.

++++++++++++++

“A… Anh làm gì thế ? Không được cởi quần áo của tôi…”

“Nhất định phải cởi !”

“Vậy, để tự tôi làm… Anh đi ra ngoài.”

“Không được, tôi muốn giám sát cô !”

“Ô ô…”

“Tiểu Thố Tử này, nghe lời !”

“Ai u, nhẹ chút… Đừng làm hư cái này !”

“Dù sao cũng cũ rồi, không cần nữa. “

“Ai nói ?”

“Tôi nói !”

“Dương Hiểu Thổ tôi cũng không phải loại người có mới nới cũ ! Dù cũ nhưng tôi vẫn thích.”

“Đối với cô không thích hợp ! Nó sẽ làm bộ ngực của cô từ từ nhỏ đi !”

“Ách?! … Không cần anh lo !”

“Tôi là chủ nhân ! Tôi có quyền quản !”

Đoan Mộc Thần bá đạo tuyên bố, động tác trên tay một khắc cũng không ngừng, trong nháy mắt đã đem cô lột thành “nửa thân trần” .

Dương Hiểu Thổ dùng hai tay ôm lấy thân mình, cúi đầu, “Chủ nhân… Thân phận của anh rất tôn quý, không cần anh tiếp tục ra tay…”

Đoan Mộc Thần nhàn nhạt xoay người, “Tự mình mặc ?”

“Ừ…”

Cô nhẹ giọng trả lời, vươn tay nhỏ bé lấy tới một áo ngực màu đen.

Há hốc mồm !

Cái này hở quá sức !

Không được , đổi lại cái khác !

Cô lại duỗi tay lấy tới một áo ngực màu trắng !

Khiếp sợ !

Trời ạ, cái này còn khoa trương hơn…

Vải vóc tựa hồ trong suốt nga !

Không được ! Lại đổi nữa !

Dương Hiểu Thổ lại duỗi tay nhỏ bé, chọn chọn, chọn chọn…

Mười phút đồng hồ trôi qua, cô không chọn được một cái “thích hợp” !

Đoan Mộc Thần bất đắc dĩ thở dốc, nghe cô sột soạt một hồi lâu, làm sao vẫn chưa xong ?

“Tiểu Thố Tử này, xong chưa ?”

“Ách… Chưa…”

“Có vấn đề gì ?”

“Chủ nhân… Có thể trả hàng lại được không ?”

“Tại sao trả hàng ?”

“Ô ô… Những thứ này quá hở hang, tôi không dám mặc.”

Đoan Mộc Thần cố gắng đè nén tức giận dới đáy lòng, xoay người, vung tay lên, tự mình làm “phục vụ” cho cô !

“A… Chủ nhân… Không nên…”

Dương Hiểu Thổ không tự chủ, thanh âm cô mềm nhũn tràn ra môi đỏ mọng, làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.