Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi

Chương 75: Chương 75: Tim Đập Rộn Suốt Một Đêm




Đôi mắt màu lam càng lúc càng sâu thẳm, Đoan Mộc Thần khẽ cau mày, nhẹ hỏi, “Tiểu Thố, sao cô còn chưa ngủ?”

Dương Hiểu Thố hé miệng cười một tiếng, giả ngốc nhảy đến bên cạnh anh, ra vẻ rất “hiểu” chuyện, “Chủ nhân, người cũng không ngủ được, đúng không?”

“Không có.” Sao cô nàng lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy?!

“Không có mới là lạ!”

Dương Hiểu Thố hướng anh nghịch ngợm chu môi, “Chủ nhân, hì hì… Tôi còn tưởng rằng mình rất vô dụng, trong đêm trước hôn lễ lo lắng ngủ không được, ha ha… Thì ra anh cũng vậy nha!”

Đoan Mộc Thần trợn mắt một cái, thì ra là cô đang lo lắng, khó trách cô ở trong căn phòng nhỏ cứ lăn qua lộn lại, còn gây ra một đống âm thanh đánh thức anh.

“Tiểu Thố, cô lo lắng lắm à?”

“Ách… Có một chút. Từ lúc mười giờ tôi đã bò lên giường rồi, nhưng đã mấy tiếng rồi mà tôi vẫn không ngủ được…”

Đoan Mộc Thần nhìn vẻ mặt buồn rầu của Dương Hiểu Thố, anh đưa tay về phía cô, “Tiểu Thố, nằm cạnh tôi đi.”

“Hả? Sao lại…?”

“Tới đây, nhanh một chút.”

“Ách, được rồi…”

Dương Hiểu Thố nhảy lên chiếc giường lớn của anh, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh, tim nhỏ đập loạn thình thịch.

Cô đưa đôi mắt mong chờ nhìn anh, “Chủ nhân, chúng ta cùng đếm cừu có được không?”

“Đếm cừu? Đó là cái gì?”

Dương Hiểu Thố mở to mắt, vẻ không thể tin được hỏi anh, “Ngay cả đếm cừu mà anh cũng không biết à?”

Nhìn cô đang tỏ vẻ “khinh bỉ”, yết hầu anh lên xuống không ngừng, cố gắng nhịn một lúc Đoan Mộc Thần mới mở miệng, “Không biết thì sao?”

“Khi tôi không ngủ được rất thích đếm cừu, nó giống như một cách để thôi miên!”

Đếm cừu giống như thôi miên?!

Đây là cái suy nghĩ quái quỷ gì vậy trời?

Trong đầu cô rốt cuộc chứa những thứ gì?

Lần trước là bắt chước giọng của búp bê bơm hơi, bây giờ lại muốn đếm cừu để thôi miên giấc ngủ?

Đúng là ý nghĩ vô cùng trẻ con!

Nếu không phải Tiểu Hàng thật là do cô sinh ra, anh không thể tin được Tiểu Thổ trước mắt anh là một bà mẹ đã có đứa con sáu tuổi!

Đoan Mộc Thần “khổ sở” tìm cách giáo dục cô, “Tiểu Thố, đừng có suy nghĩ lung tung nữa, cách đó của cô không thực tế.”

“Không đúng! Đếm cừu thật sự có thể dễ ngủ… Tôi đã làm thành công biết bao nhiêu lần rồi! Nhưng tối hôm nay rất kỳ lạ, tôi đã đếm đến 1000 con rồi, phá luôn kỷ lục trước kia của mình! Hay là tại không có dùng…”

1000 con?!

Kỷ lục?!

Đoan Mộc Thần thật sự không thể nào hiểu được cô!

“Chủ nhân, chúng ta cùng thi có được không?”

“Cô không lo ngủ, còn muốn chơi?”

“Không phải là muốn chơi… Ý tôi là hai chúng ta cùng đếm cừu, anh đếm một con, tôi đếm một con, như vậy có lẽ có hiệu quả hơn là một mình tôi đếm?”

Dương Hiểu Thố dùng giọng nói vô cùng chân thành, vô cùng đau khổ cùng ánh mắt mong đợi nhìn anh, khiến Đoan Mộc Thần không đành lòng từ chối.

Anh nặng nề thở dài một hơi, “Tiểu Thố, đếm cừu không có ích lợi gì.”

“Hả? Vậy làm gì mới có tác dụng?”

“Làm như thế này…”

Đoan Mộc Thần vươn ra cánh tay dài, đem cô ôm vào trong ngực, để cho đầu cô tựa vào lồng ngực anh, giống như anh đang che chở bảo bối.

Anh dùng giọng nói trầm thấp mê hoặc thì thầm dụ dỗ bên tai cô, “Tiểu Thố, ngoan… Nhắm mắt lại… Mau ngủ đi…”

Dương Hiểu Thố mở to mắt, suy tư một lúc rồi ngoang ngoãn nhắm mắt lại..

Cô co rúc ở trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh đập.

“Chủ nhân, tim anh đập rất mạnh nha, nhưng… Sao tim tôi không có đập nhanh như vậy?”

Đoan Mộc Thần vươn tay đặt lên ngực trái của cô, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào ngực mình, cô hơi run rẩy nhưng không hề ngăn cản động tác của anh.

Thình thịch…

Thình thịch…

Tim cô đập thật nhanh!

“Tiểu Thố, thả lỏng đi… Đừng để tim đập nhanh quá.”

“Uhm!”

Dương Hiểu Thố ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nanh khẽ ngọ nguậy, Đoan Mộc Thần không khỏi nhắc nhở cô lần nữa, “Tiểu Thố, không được đếm cừu.”

“Hả? Tôi không có đếm cừu a.”

“Vậy cô đang lẩm nhẩm cái gì? Làm gì mà miệng cứ hoạt động suốt?”

“Hì hì… Tôi đang thầm kể chuyện ngày xưa.”

“Kể chuyện ngày xưa?”

“Đúng vậy, là loại chuyện ngày xưa hay kể cho trẻ con nghe trước khi ngủ, cách này cũng có tác dụng thôi miên nha.”

“Cũng không cho kể chuyện ngày xưa. Cô đừng làm gì hết.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà!”

“Được…” Dương Hiểu Thố biết điều đành câm miệng.

Cố gắng được hơn năm phút, Dương Hiểu Thố lại mở miệng, “Chủ nhân, không được rồi, ngủ không được…”

Anh nhướng mày, giọng nói đầy uy hiếp, “Ngủ không được? Vậy chúng ta cùng làm “chút gì” được không?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.