Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn

Chương 5: Chương 5




Loại tình dục này, thật không biết ý thức thời điểm gì cả, nhiều lắm cũng chỉ là cảm thấy sinh lý trong lòng có chút không thoải mái, có lửa đốt không ngừng, nhưng lại có đối tượng gây ra loại cảm giác này, thì một khắc cũng không nhịn được biến thành kích động.

Lúc mới bắt đầu Lý Túc chỉ muốn trêu chọc Nguỵ Mễ Miễn mà thôi, anh cao lớn như thể, cũng được coi là được các nữ sinh hoan nghênh, nếu không nói đến tình cảm, thì thật sự anh là một xử nam lớn tuổi.

Đùa giỡn Nguỵ Mễ Miễn với những câu nói tràn đầy dục vọng như thế, bất quá cũng là pháo đạn vô ích.

Không ngờ Nguỵ Mễ Miễn lại tưởng thật, tức giận chạy trối chết, lại thả lại lời nói, nếu muốn “trở thành sự tật” thì phải chở đến sau cưới.

Lý Túc nhìn cô thỏ chạy tựa như chạy thoát thân, có chút ngơ ngác, sau đó anh mới ý thức được, thật ra anh mới vừa nói ra tất cả suy nghĩ cám dỗ trong đầu mình, cũng đều là dục vọng chân chính của anh thôi mà thôi. (chân chính sao?)

Anh muốn tấn công Nguỵ Mễ Miễn.

Anh muốn đặt cô phía dưới thân mình, thong thả ung dung cởi quần áo của cô, nhìn mắt mắt cô, trong trẻo, đen láy mà nhìn anh, nhìn cô bị dục vọng chìm đắm, cảm thụ thân thể nhỏ nhắn trong trong ngực mình, dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là nơi mà cô xoắn chặt lấy dục vọng thâm sâu của anh…

Quá khứ chỉ là cùng chúng xem phim tình yêu con ếch, anh rất hếu kì và mong đợi, bây giờ cuối cùng cũng xảy ra trong thực tế cuộc sống!

Đã mơ mộng nhiều năm như vậy, trong lòng Lý Túc không khỏi kích động một phen.

Nhưng không được!

Cái đuối của anh đã bị lộ quá nhanh, hù con thỏ chạy mất rồi.

Bây giờ chỉ còn cách lên kế hoạch trường kì chiến đấu, đem con thỏ này hưng cách thuỷ, mà tốt nhất là Nguỵ Mễ Miễn tự nhảy lên bàn biến thành món ăn luôn đi., a ha ha ha…

Vọng tưởng đã xảy ra không thể ngăn cản, nụ cười quỷ dị của Lý Túc, thầm nuốt nước bọt, trong đầu tràn đầy hình ảnh khiêu khích kia.

“Hù doạ chạy mất là không tốt, hay là để từ từ cho con thỏ này buông bớt phòng bị nhỉ?”

Lý Túc sờ sờ cằm, một tay dắt Bao Canh, chỉ vào khuôn mặt bị Miêu Trảo kia trêu ghẹo, tiếp tục đi dạo công viên.

Nguỵ Mễ Miễn hô to “Phải chờ sau cưới” cứ như vậy bị anh bỏ qua không xem ra gì…

Người kia, mặt đỏ, tim dập đâu óc lại trống rỗng, Nguỵ Mễ Miễn chạy về nhà, đầu ngã vào giường, một thân biến thành đà điểu, đem buồn bực của bản thân dồn vào chiếc gối, ít nhất cũng phải nửa giờ sau mới bình tĩnh lại.

Trong phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, đem tất cả hình ảnh 18+ vừa rồi Lý Túc gợi ra đem đi thủ tiêu.

Cô là động vật ăn cỏ, ngoan ngoãn, dịu dàng, lại vô hại nha, cái gì mà thú tính sôi trào, cái loại thô lỗ như thế không quan hệ với cô lâu rồi, hừ!

Kế tiếp suốt một tháng, Nguỵ Mễ Miễn nói chuyện với Lý Túc chưa đến mười câu.

Không phải cô trốn Lý Túc mà là Lý Túc bận rộn khác thường.

Mặc dù ba bữa đều chuẩn bị rất chu đáo, hơn nữa thỉnh thoảng còn làm thêm một vài món ăn, lại có quà nhỏ đưa tới, nhưng tình hình đi sớm về trễ của Lý Túc ngày càng nghiêm trọng hơn.

Nguỵ Mễ Miễn có nên thở phào nhẹ nhõm không?

Nguỵ Mễ Miễn cảm thấy bản thân mình nước không muốn uống, cơm không thiết ăn, đã nhớ người ta rồi sao?

Chớ ngu nữa… tâm Lý Túc nặng như vậy, sẽ không quên mình đâu!

Thế là, lúc Nguỵ Mễ Miễn giặt quần áo, phát hiện ra quần lót tam giác bảnh bao của Lý Túc.

Màu đen. Một chiếc nhỏ. Vải ít đến nổi Nguỵ Mễ Miễn phải nghi ngờ chiếc quần này thì che được bao nhiêu thịt…

Ô ô, không thể nghĩ, không được nghỉ! Sao cô lại có thể nghĩ đến hình ảnh đáng xấu hổ như thế chứ!

Tức giận, Nguỵ Mễ Miễn quăng cái quần lót sang một bên.

Ngay sau đó, trong lúc Nguỵ Mễ Miễn dọn dẹp nhà, vô tình nhặt được tấm ảnh chụp nửa thân trần của Lý Túc, không phải là loại ảnh 4x6 mà là đặc biệt phóng đại cỡ mười hai tấc, có trời mới biết tại sao cái loại vật này cũng được cô lơ đãng “nhặt” được?

Nửa thân trần trên người này, đường cong rõ ràng như mỹ nhân ngư, theo eo ếch đi xuống, thấp đến không thể thấp hơn, còn lộ ra một ít quần lót…

Nguỵ Mễ Miễn yên lặng giơ tay lau máu mũi, sau đó không biết xấu hổ, đem giấu hình ảnh sexy ấy ở tầng dưới chót của tủ quần áo, cô cũng lấy một tấm ảnh của mình, tấm ảnh cô đội chiếc nón lông, cũng chỉ mặc một chiếc quần lót, người ở trần, nhét vào khe cửa phòng Lý Túc, xem như trao đổi đi.

Lý Túc cười cười, xem tấm ảnh của Nguỵ Mễ Miễn lúc đi nhà trẻ như bảo bối đến nỗi ông chủ phải hỏi: “Đây là hình con gái ngươi à?”

Lý Túc cười khanh khách, vô cùng vô sỉ đáp: “Con dâu nuôi từ bé!”

Thật khó chịu, tên xử nam kia ngay cả lời đồn đại cũng lợi dụng.

Là thế này, khi Nguỵ Mễ Miễn đến quán ăn, vô tình hay hữu ý cũng sẽ nghe các nhân viên bàn đến vóc dáng của quản lý mình, tỷ như chắc là theo tiêu chuẩn tam giác… cơ bụng thật chặt… dĩ nhiên, không che miệg một chút thật xấu hổ, mọi người đều lặng lẽ lưu truyền quản lý có lúc mặc quần thật chặt khiến người khác nhìn thấy “nơi nào đó” phải đỏ mặc, ao ước ghen tị vì thể tích của nó…

Nguỵ Mễ Miễn cảm thấy ngày càng tàn bạo, cô sắp chịu không nổi nữa.

Cô thừa dịp công ty cho nghỉ ba ngày, liền thu thập đồ đạc chạy sang nhà mẹ đi cho an toàn.

Bà Nguỵ nhìn con gái chạy về nhà như tị nạn, ở trong ngực bà mà mè nheo làm nũng.

“Làm sao thế?”

Nguỵ Mễ Miễn rất đường hoàng nói bà Nguỵ nghe mình và Lý Túc chung đụng đủ loại, với lại Lý Túc công khai ám hiệu việc muốn “có chuyện cần làm trên giường”, chuyện này Nguỵ Mễ Miễn cũng phải báo cáo thật rõ ràng mới được.

“Rõ ràng là anh ta sắc dụ.” Nguỵ Mễ Miễn rất oán giận.

Cô nghi ngờ người mình vừa thấy chỉ là ra vẻ đạo sĩ đạo mạo mà thôi, chẳng lẽ thị lực của mình kém đến thế, lưu manh cũng nhìn thành sứ giả chính nghĩa.?

Nghe con gái oán trách xong, bà Nguỵ phải thay đổi cách nhìn về Lý Túc.

Có được gọi là mặt người dạ thú không? Người này mặt người dạ thú? Ai, cũng giống như là không phải.

Thế nhưng lúc con rể tương lai đến gặp mặt bà, rõ rànglà người hiểu lễ độ có văn hoá cơ mà, chẳng lẽ vừa ra khỏi cửa đã hoàn toàn lộ ra bản chất, ăn thịt con gái bà sao?

Bà Ngụy cảm thấy ý nguyện của con gái vẫn tương đối quan trọng, "Mễ Miễn, con nghĩ như thế nào?”

"Nghĩ. . . . . . Nghĩ cái gì?" Trên mặt cô đỏ bừng còn chưa hết.

“Uhm, tỷ như bên nhà trai không thể chờ được mà muốn làm dấu các thứ… Mẹ nói trước, chuyện này mẹ hoàn toàn không ngại! Chưa lập gia đình mà đã có con cũng không thành vấn đề!” Khi gặp con rể tương lai, bà Nguỵ vô cùng hài lòng, “Thằng bé kia đầu óc không tệ, dáng vóc cũng thật là tốt, gien này làm ba ba đứa bé cũng được lắm, nhưng nếu đứa đầu tiên là con trai thì vẫn tốt hơn!”

“Mẹ?” Nguỵ Mễ Miễn đã bị doạ cho giật mình rồi.

Cô đến giường cũng chưa lên… mà mẹ đã muốn ẵm cháu rồi sao?

“Mẹ chỉ muốn biết Mễ Miễn có thích có con không?” Bà Nguỵ hỏi.

“Thích.” Nguỵ Mễ Miễn gật đầu.

Mẹ Nguỵ rất hài lòng, “Vậy thì không cần nghĩ nữa. Nếu có con thì mau sinh ra, mẹ và con cùng nuôi!”

Tại sao mẹ lại không tính ba đứa bé kia vào chứ?

Trong đầu Nguỵ Mễ Miễn tràn đầy dấu chấm hỏi, nét mặt của cô đến mẹ Nguỵ cũng phải bật cười.

“Đứa con từ tự bụng người mẹ mà đi ra, so với hôn nhân, thì người mẹ có yêu con không, có nuôi nổi đứa con hay không mới là điều quan trọng.”Mẹ Nguỵ nét mặt nghiêm túc, “Cuộc hôn nhân của mẹ không tốt, nhưng mẹ chưa từng trách sự tồn tại của Mễ Miễn trên đời này! Bởi vì Mễ Miễn là bảo bối của mẹ, mẹ yêu con, mà phần yêu này, sẽ không vì cuộc sống hôn nhân của mẹ không trọn vẹn mà dễ dàng giảm đi.”

Mẹ Nguỵ sờ sờ đầu Mễ Miễn, “Khi bắt đầu mẹ đã biết mình muốn gì, mẹ muốn Mễ Miễn, mẹ muốn ba Mễ Miễn cho nên mẹ mới mang thai rồi sinh con ra, cho dù mẹ đã nhìn lầm người, lựa chọn phải một người chồng không đáng mặt nam tử hán, nhưng tình yêu của mẹ đối với Mễ Miễn không hề thay đổi, bởi vì con mới là bảo bối mẹ trân trọng nhất.”

Nguỵ Mễ Miễn chớp mắt.

Cô biết một mình mẹ nuôi cô vô cùng vất vả, cô cũng biết mẹ rất yêu thương cô , cho dù cô không có cha, nhưng tình yêu cô nhận được cũng không khác các gia đình toàn vẹn khác là bao, thâm chí còn nhiều hơn.

Mẹ khích lệ cô cùng Lý Túc hưởng thụ ngọt ngào, không cần bị cái gọi là hôn nhân trói buộc, hoặc là sợ đứa con và chồng là một thứ ràng buộc nhau.

Con cái và ông xã hoàn toàn không giống nhau.

Ông xã có thể thay đổi nhưng cốt nhục tình thâm, là huyết mạch tương liên, người mẹ chân chính là người dành tất cả tình yêu để thương và dưỡng dục con mình.

Mẹ đang khích lệ cô dũng cảm cùng Lý Túc hưởng thụ chuyện tình dục…

Mẹ Nguỵ vẫn không quên nhắc nhở trọng điểm, “Mẹ nói trước rồi dấy, MẸ MUỐN CHÁU!” Mẹ Nguỵ còn mờ ám vỗ vỗ bụng Mễ Miễn.

Nguỵ Mễ Miễn đã hiểu.

“Nhưng mà mẹ, người ta muốn sau khi đám cưới mới có bảo bối.” Nguỵ Mễ Miễn không khỏi than thầm trong lòng.

Sau đó, khi cô đi còn chật vật hơn, xấu hổ hơn ,nhanh hơn khi cô đến nữa!

Quốc vương Bao Canh cho cô một lễ vật thật lớn nha.

Nôn.

Lông nó ứot nhẹp, bết lại.

Còn làm đổ một tô cháo yến mạch.

Nguỵ Mễ Miễn yếu đuối dựa vào cửa, khoé mắt giật giật, nhìn phòng khách lộn xộn, đông một mảnh, tây một mảnh, hiện trường kéo dài khắp cả nhà, Cô có cảm giác tim mình bị khảo nghiệm,

Con mèo gây hoạ vẫn ung dung như cũ, cuộn tròn nằm trên salon, đầu hơi ngẩng lên, nhìn cái người đã đánh thức nó.

“Meo meo ngao”

Hoá mao cao, hoá mao cao.Nhanh lên, nhanh lên, lấy cơm đi! Hôm nay ta muốn ăn cơm. Ngươi dám về trễ như thế, cái con bé nô tỳ kia, mau chuẩn bị đi, meo meo!

Nguỵ Mễ Miễn ủ rủ cuối đầu thêm thức ăn cho mèo, đổi chén mới, trả lại cho Quốc Vương Bao Canh cái lược chải lông mèo, cuối cùng đút cho nó vài tí đường mạch nha cùng hoá mao cao.

Sau đó, cô không nhìn đến con mèo đang kêu meo meo kháng nghị nữa, nhìn lên đồng hồ… ưhm, bốn giờ chiều, rất tốt, cách Lý Túc về cònáit nhất khoảng 6 tiếng nữa.

Nguỵ Mễ Miễn muốn quét dọn phòng khách thật tốt.

Chuyện đầu tiên cần làm đó là cung kính mời Quốc Vương Bao Canh về phòng, khoá cửa lại.

Chuyện thứ hai, thay quần áo.

Bộ đồ áo thun đen, quần cụt là trang phục quét dọn nhà thích hợp nhất, mùa hè nóng bức, sẽ đỡ nóng hơn, không cản trở, cũng không sợ làm dơ.

Nguỵ Mễ Miễn vùi đầu vào quét dọn, sàn nhà này được làm bằng gỗ, cô phải quỳ xuống, mông hơi vểnh lên, dùng phương cách nguyên thuỷ nhất, lấy khăn cẩn thận lau qua, sáng bóng soi được cả người.

Qủa thực rất có thành tựu!

Thế nhưng lúc con rể tương lai đến gặp mặt bà, rõ rànglà người hiểu lễ độ có văn hoá cơ mà, chẳng lẽ vừa ra khỏi cửa đã hoàn toàn lộ ra bản chất, ăn thịt con gái bà sao?

Bà Ngụy cảm thấy ý nguyện của con gái vẫn tương đối quan trọng, "Mễ Miễn, con nghĩ như thế nào?”

"Nghĩ. . . . . . Nghĩ cái gì?" Trên mặt cô đỏ bừng còn chưa hết.

“Uhm, tỷ như bên nhà trai không thể chờ được mà muốn làm dấu các thứ… Mẹ nói trước, chuyện này mẹ hoàn toàn không ngại! Chưa lập gia đình mà đã có con cũng không thành vấn đề!” Khi gặp con rể tương lai, bà Nguỵ vô cùng hài lòng, “Thằng bé kia đầu óc không tệ, dáng vóc cũng thật là tốt, gien này làm ba ba đứa bé cũng được lắm, nhưng nếu đứa đầu tiên là con trai thì vẫn tốt hơn!”

“Mẹ?” Nguỵ Mễ Miễn đã bị doạ cho giật mình rồi.

Cô đến giường cũng chưa lên… mà mẹ đã muốn ẵm cháu rồi sao?

“Mẹ chỉ muốn biết Mễ Miễn có thích có con không?” Bà Nguỵ hỏi.

“Thích.” Nguỵ Mễ Miễn gật đầu.

Mẹ Nguỵ rất hài lòng, “Vậy thì không cần nghĩ nữa. Nếu có con thì mau sinh ra, mẹ và con cùng nuôi!”

Tại sao mẹ lại không tính ba đứa bé kia vào chứ?

Trong đầu Nguỵ Mễ Miễn tràn đầy dấu chấm hỏi, nét mặt của cô đến mẹ Nguỵ cũng phải bật cười.

“Đứa con từ tự bụng người mẹ mà đi ra, so với hôn nhân, thì người mẹ có yêu con không, có nuôi nổi đứa con hay không mới là điều quan trọng.”Mẹ Nguỵ nét mặt nghiêm túc, “Cuộc hôn nhân của mẹ không tốt, nhưng mẹ chưa từng trách sự tồn tại của Mễ Miễn trên đời này! Bởi vì Mễ Miễn là bảo bối của mẹ, mẹ yêu con, mà phần yêu này, sẽ không vì cuộc sống hôn nhân của mẹ không trọn vẹn mà dễ dàng giảm đi.”

Mẹ Nguỵ sờ sờ đầu Mễ Miễn, “Khi bắt đầu mẹ đã biết mình muốn gì, mẹ muốn Mễ Miễn, mẹ muốn ba Mễ Miễn cho nên mẹ mới mang thai rồi sinh con ra, cho dù mẹ đã nhìn lầm người, lựa chọn phải một người chồng không đáng mặt nam tử hán, nhưng tình yêu của mẹ đối với Mễ Miễn không hề thay đổi, bởi vì con mới là bảo bối mẹ trân trọng nhất.”

Nguỵ Mễ Miễn chớp mắt.

Cô biết một mình mẹ nuôi cô vô cùng vất vả, cô cũng biết mẹ rất yêu thương cô , cho dù cô không có cha, nhưng tình yêu cô nhận được cũng không khác các gia đình toàn vẹn khác là bao, thâm chí còn nhiều hơn.

Mẹ khích lệ cô cùng Lý Túc hưởng thụ ngọt ngào, không cần bị cái gọi là hôn nhân trói buộc, hoặc là sợ đứa con và chồng là một thứ ràng buộc nhau.

Con cái và ông xã hoàn toàn không giống nhau.

Ông xã có thể thay đổi nhưng cốt nhục tình thâm, là huyết mạch tương liên, người mẹ chân chính là người dành tất cả tình yêu để thương và dưỡng dục con mình.

Mẹ đang khích lệ cô dũng cảm cùng Lý Túc hưởng thụ chuyện tình dục…

Mẹ Nguỵ vẫn không quên nhắc nhở trọng điểm, “Mẹ nói trước rồi dấy, MẸ MUỐN CHÁU!” Mẹ Nguỵ còn mờ ám vỗ vỗ bụng Mễ Miễn.

Nguỵ Mễ Miễn đã hiểu.

“Nhưng mà mẹ, người ta muốn sau khi đám cưới mới có bảo bối.” Nguỵ Mễ Miễn không khỏi than thầm trong lòng.

Sau đó, khi cô đi còn chật vật hơn, xấu hổ hơn ,nhanh hơn khi cô đến nữa!

Quốc vương Bao Canh cho cô một lễ vật thật lớn nha.

Nôn.

Lông nó ứot nhẹp, bết lại.

Còn làm đổ một tô cháo yến mạch.

Nguỵ Mễ Miễn yếu đuối dựa vào cửa, khoé mắt giật giật, nhìn phòng khách lộn xộn, đông một mảnh, tây một mảnh, hiện trường kéo dài khắp cả nhà, Cô có cảm giác tim mình bị khảo nghiệm,

Con mèo gây hoạ vẫn ung dung như cũ, cuộn tròn nằm trên salon, đầu hơi ngẩng lên, nhìn cái người đã đánh thức nó.

“Meo meo ngao”

Hoá mao cao, hoá mao cao.Nhanh lên, nhanh lên, lấy cơm đi! Hôm nay ta muốn ăn cơm. Ngươi dám về trễ như thế, cái con bé nô tỳ kia, mau chuẩn bị đi, meo meo!

Nguỵ Mễ Miễn ủ rủ cuối đầu thêm thức ăn cho mèo, đổi chén mới, trả lại cho Quốc Vương Bao Canh cái lược chải lông mèo, cuối cùng đút cho nó vài tí đường mạch nha cùng hoá mao cao.

Sau đó, cô không nhìn đến con mèo đang kêu meo meo kháng nghị nữa, nhìn lên đồng hồ… ưhm, bốn giờ chiều, rất tốt, cách Lý Túc về cònáit nhất khoảng 6 tiếng nữa.

Nguỵ Mễ Miễn muốn quét dọn phòng khách thật tốt.

Chuyện đầu tiên cần làm đó là cung kính mời Quốc Vương Bao Canh về phòng, khoá cửa lại.

Chuyện thứ hai, thay quần áo.

Bộ đồ áo thun đen, quần cụt là trang phục quét dọn nhà thích hợp nhất, mùa hè nóng bức, sẽ đỡ nóng hơn, không cản trở, cũng không sợ làm dơ.

Nguỵ Mễ Miễn vùi đầu vào quét dọn, sàn nhà này được làm bằng gỗ, cô phải quỳ xuống, mông hơi vểnh lên, dùng phương cách nguyên thuỷ nhất, lấy khăn cẩn thận lau qua, sáng bóng soi được cả người.

Qủa thực rất có thành tựu!

Thế nhưng lúc con rể tương lai đến gặp mặt bà, rõ ràng là người hiểu lễ độ có văn hoá cơ mà, chẳng lẽ vừa ra khỏi cửa đã hoàn toàn lộ ra bản chất, ăn thịt con gái bà sao?

Bà Ngụy cảm thấy ý nguyện của con gái vẫn tương đối quan trọng, "Mễ Miễn, con nghĩ như thế nào?”

"Nghĩ. . . . . . Nghĩ cái gì?" Trên mặt cô đỏ bừng còn chưa hết.

“Uhm, tỷ như bên nhà trai không thể chờ được mà muốn làm dấu các thứ… Mẹ nói trước, chuyện này mẹ hoàn toàn không ngại! Chưa lập gia đình mà đã có con cũng không thành vấn đề!” Khi gặp con rể tương lai, bà Nguỵ vô cùng hài lòng, “Thằng bé kia đầu óc không tệ, dáng vóc cũng thật là tốt, gien này làm ba ba đứa bé cũng được lắm, nhưng nếu đứa đầu tiên là con trai thì vẫn tốt hơn!”

“Mẹ?” Nguỵ Mễ Miễn đã bị doạ cho giật mình rồi.

Cô đến giường cũng chưa lên… mà mẹ đã muốn ẵm cháu rồi sao?

“Mẹ chỉ muốn biết Mễ Miễn có thích có con không?” Bà Nguỵ hỏi.

“Thích.” Nguỵ Mễ Miễn gật đầu.

Mẹ Nguỵ rất hài lòng, “Vậy thì không cần nghĩ nữa. Nếu có con thì mau sinh ra, mẹ và con cùng nuôi!”

Tại sao mẹ lại không tính ba đứa bé kia vào chứ?

Trong đầu Nguỵ Mễ Miễn tràn đầy dấu chấm hỏi, nét mặt của cô đến mẹ Nguỵ cũng phải bật cười.

“Đứa con từ tự bụng người mẹ mà đi ra, so với hôn nhân, thì người mẹ có yêu con không, có nuôi nổi đứa con hay không mới là điều quan trọng.”Mẹ Nguỵ nét mặt nghiêm túc, “Cuộc hôn nhân của mẹ không tốt, nhưng mẹ chưa từng trách sự tồn tại của Mễ Miễn trên đời này! Bởi vì Mễ Miễn là bảo bối của mẹ, mẹ yêu con, mà phần yêu này, sẽ không vì cuộc sống hôn nhân của mẹ không trọn vẹn mà dễ dàng giảm đi.”

Mẹ Nguỵ sờ sờ đầu Mễ Miễn, “Khi bắt đầu mẹ đã biết mình muốn gì, mẹ muốn Mễ Miễn, mẹ muốn ba Mễ Miễn cho nên mẹ mới mang thai rồi sinh con ra, cho dù mẹ đã nhìn lầm người, lựa chọn phải một người chồng không đáng mặt nam tử hán, nhưng tình yêu của mẹ đối với Mễ Miễn không hề thay đổi, bởi vì con mới là bảo bối mẹ trân trọng nhất.”

Nguỵ Mễ Miễn chớp mắt.

Cô biết một mình mẹ nuôi cô vô cùng vất vả, cô cũng biết mẹ rất yêu thương cô , cho dù cô không có cha, nhưng tình yêu cô nhận được cũng không khác các gia đình toàn vẹn khác là bao, thâm chí còn nhiều hơn.

Mẹ khích lệ cô cùng Lý Túc hưởng thụ ngọt ngào, không cần bị cái gọi là hôn nhân trói buộc, hoặc là sợ đứa con và chồng là một thứ ràng buộc nhau.

Con cái và ông xã hoàn toàn không giống nhau.

Ông xã có thể thay đổi nhưng cốt nhục tình thâm, là huyết mạch tương liên, người mẹ chân chính là người dành tất cả tình yêu để thương và dưỡng dục con mình.

Mẹ đang khích lệ cô dũng cảm cùng Lý Túc hưởng thụ chuyện tình dục…

Mẹ Nguỵ vẫn không quên nhắc nhở trọng điểm, “Mẹ nói trước rồi dấy, MẸ MUỐN CHÁU!” Mẹ Nguỵ còn mờ ám vỗ vỗ bụng Mễ Miễn.

Nguỵ Mễ Miễn đã hiểu.

“Nhưng mà mẹ, người ta muốn sau khi đám cưới mới có bảo bối.” Nguỵ Mễ Miễn không khỏi than thầm trong lòng.

Sau đó, khi cô đi còn chật vật hơn, xấu hổ hơn ,nhanh hơn khi cô đến nữa!

Quốc vương Bao Canh cho cô một lễ vật thật lớn nha.

Nôn.

Lông nó ướt nhẹp, bết lại.

Còn làm đổ một tô cháo yến mạch.

Nguỵ Mễ Miễn yếu đuối dựa vào cửa, khoé mắt giật giật, nhìn phòng khách lộn xộn, đông một mảnh, tây một mảnh, hiện trường kéo dài khắp cả nhà, Cô có cảm giác tim mình bị khảo nghiệm,

Con mèo gây hoạ vẫn ung dung như cũ, cuộn tròn nằm trên salon, đầu hơi ngẩng lên, nhìn cái người đã đánh thức nó.

“Meo meo ngao”

Hoá mao cao, hoá mao cao.Nhanh lên, nhanh lên, lấy cơm đi! Hôm nay ta muốn ăn cơm. Ngươi dám về trễ như thế, cái con bé nô tỳ kia, mau chuẩn bị đi, meo meo!

Nguỵ Mễ Miễn ủ rủ cuối đầu thêm thức ăn cho mèo, đổi chén mới, trả lại cho Quốc Vương Bao Canh cái lược chải lông mèo, cuối cùng đút cho nó vài tí đường mạch nha cùng hoá mao cao.

Sau đó, cô không nhìn đến con mèo đang kêu meo meo kháng nghị nữa, nhìn lên đồng hồ… ưhm, bốn giờ chiều, rất tốt, cách Lý Túc về cònáit nhất khoảng 6 tiếng nữa.

Nguỵ Mễ Miễn muốn quét dọn phòng khách thật tốt.

Chuyện đầu tiên cần làm đó là cung kính mời Quốc Vương Bao Canh về phòng, khoá cửa lại.

Chuyện thứ hai, thay quần áo.

Bộ đồ áo thun đen, quần cụt là trang phục quét dọn nhà thích hợp nhất, mùa hè nóng bức, sẽ đỡ nóng hơn, không cản trở, cũng không sợ làm dơ.

Nguỵ Mễ Miễn vùi đầu vào quét dọn, sàn nhà này được làm bằng gỗ, cô phải quỳ xuống, mông hơi vểnh lên, dùng phương cách nguyên thuỷ nhất, lấy khăn cẩn thận lau qua, sáng bóng soi được cả người.

Qủa thực rất có thành tựu!

Một thân Nguỵ Mễ Miễn đổ mồ hôi, trong lòng tràn đầy vui vẻ, làm biếng ngâm nga vài điệu, đơn giản chỉ là muốn đem phiền não và mê muội tẩy sạch.

Nguỵ Mễ Miễnvô cùng hưởng thụ, hả hê gật gật đầu, nhắm mắt lại, nhảy lại điệu Waltz mà cô đã được học một khoá thời còn đại học, tay khẽ nhấc lên, lướt chân, xoay, xoay, xoay.

Mồ hôi làm cho chiếc áo thun dán sát vào người, vẽ nên đường cong nhu mì của người thiếu nữ. Da cô trắng nõn, mang theo mồ hôi trong suốt, làm cho cô càng thêm mê người, màu đen của chiếc áo làm tôn lên màu da trắng của cô, khiến cô trông hấp dẫn hơn bao giờ hết.

Ngực cô chỉ ở độ vừa phải, không lớn nhưng lại khiến người ta nghĩ đến việc đưa tay bao trùm lấy nó.

Mông cô là một loại mật đào… Ngạo nghễ ưỡn lên, nho nhỏ, căng tròn, làm cho người ta không nhịn được muốn vuốt ve nó. Cô cứ xoay, xoay quanh, xoay thêm một vòng nữa, đôi chân trần, trắng trắng mềm mềm, vô cùng uyển chuyển, nhẹ nhàng.

Dáng chân cô rất đẹp, bình thường bị quần dài che đi, mà giờ khắc này lại lộ ra không chút che giấu, khiến mắt người khác không ngừng vỗ về, vuốt ve nó.

Cô quá khả ái, quá đơn thuần, thế nên mới có thể lơ đãng mà hấp dẫn người khác, thế nên lực công kích cũng cao hơn nhiều lần.

Hôm nay, Lý Túc trở về sớm hơn bình thường.

Anh cũng không cố ý chọn về vào lúc này, chẳng qua chỉ là trực giác của trái tim, muốn trở về nhà một chuyến.

Lý do nào cũng được, cho dù là anh về để khi dễ con mèo Quốc Vương Bao Canh cũng được.

Anh thật sự không ngờ mình có thể nhận được phần đại lễ lớn thế này.

Dục vọng nổi dậy, nhanh đến mức chính anh cũng không ngờ, lại mãnh liệt đến không thể tưởng tượng, quả thực, cả người Lý Túc đã chìm ngập trong đó.

Nguỵ Mễ Miễn hài lòng thu vũ (dừng nhảy), thật muốn đi tắm rửa thoải mái một chút, lười biếng mở mắt, chỉ thấy Lý Túc đứng ở cửa tự bao giờ, thân hình cao lớn, đôi mắt đỏ ngầu.

Dục vọng tràn đầy trong đôi mắt, cơ bản là thú huyết sôi trào rồi.

Cả người Nguỵ Mễ Miễn ngay cả long măng cũng dựng lên luôn rồi, sao trong nháy mắt, cô tưởng mình đã bị ăn ăn rồi?

“Lý Túc?” Cô rụt rè gọi một tiếng.

Sau đó cô lại hối hận.

Sau khi nghĩ lại cô chỉ muốn tát mình một cái.

Gọi anh ta làm cái gì? Cái loại dụ hoặc đó, nhẽ ra cô nên nhảy lên trước một bước, dùng tốc độ nhanh nhất của mình, phi cũng đựoc, chạy cũng được, phải trốn thật nhanh mới đúng chứ!

Cô lại đi gọi Lý Túc, khiến cho một cuồng thú tham dục tỉnh lại.

Nguỵ Mễ Miễn muốn khóc mà lại không có nước mắt.

Khi mà con rắn nhìn con ếch, loại ánh mắt xâm lược đó, đủ để đem con mồi đóng đinh tại chỗ, ngay cả ý niệm trốn chạy cũng bị giết chết.

Cảm giác của Nguỵ Mễ Miễn bây giờ chính là cảm giác của con ếch bị đóng đinh bằng ánh mắt ấy.

Lý Túc không bước tới.

Trên thực tế, anh gần như là tao nhã đứng ở cửa trước, cả giày cũng chưa cởi.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào Nguỵ Mễ Miễn.

Thân thể con gái nhu mỹ, giống như một bàn ăn đã sẵn sang, dâng tặng một bàn ăn, chỉ chờ anh động món. Trước khi ăn là phải rửa tay, đây là một thói quen vệ sinh tốt lành, không nên bỏ qua.

Nhiệt độ ngày hè bên ngoài cao đến ngất người, một thân Lý Túc đầy mồ hôi mà trở về, đương nhiên là toàn thân bẩn thỉu, tự nhiên cũng dùng cơm không ngon nữa.

Thế là Lý Túc ung dung, thong thả thoát y, cởi quần, lấy đồng hồ đeo tay xuống.

Anh ta cởi hoàn toàn.

Ngay cả cả cái món hình tam giác màu đen kia, cũng chỉ cần một vòng, nó nằm gọn trong đống đồ anh vừa cởi ra. (a… thật bt)

Giày vớ, cởi, đương nhiên.

Như vậy, người đàn ông này cả người không còn gì cả, ban ngày ban mặt, aaa, nhìn không sót gì cả.

Ngoạ tào. Nguỵ Mễ Miễn muốn ngừng tất cả suy nghĩ trong đầu mình lại, đập hai chữ to đang sáng ngời trong mắt người nào đó, nhưng sau đó, cô chỉ trơ mắt đứng nhìn chân của người đàn ông này nâng lên, đạp lên từng chút từng chút ánh sáng của căn phòng khách này.

Bình tĩnh của cô căn bản đã bị anh giẫm đạp cả rồi.

Một bước, một bước lại một bước.

Từ cửa trước đến phòng khách, khoảng cách không dài, chỉ khoảng mười bước, nhưng đó là tính dưới vó dáng bé nhỏ của Nguỵ Mễ Miễn, còn với thân hình to cao của Lý Túc ư? Bốn bước là cao!

Mùi vị đàn ông không ngừng xông tới mũi cô, trong đầu Nguỵ Mễ Miễn ầm một cái, cái đó nên gọi là “Ngoạ tào” hay là … “Loã nam”. Chắc là “Mẹ, ngày này năm sau sẽ không phải là ngày giỗ của con chứ.”… Những ý niệm lung tung trong đầu cô vỡ vụng cả.

Lý Túc không hề đụng cô.

Anh cúi người xuống, nói nhỏ bên tai hông hồng của cô, giọng điệu trầm thấp, mê hoặc người khác mà, “Con thỏ nhỏ, ngoan ngoãn, để anh yêu em nhé?”

Câu nói này rõ ràng là một câu hỏi, nhưng Lý Túc lại cứ đọc chếch âm, không lên giọng, vô tính biến nó thành một câu khẳng định.

Nguỵ Mễ Miễn à, Nguỵ Mễ Miễn, mày đang bị người đàn ông không mảnh vải che thân này mê hoặc đấy, cư nhiên lại đưa mình vào mình cuồng thú thế kia.

“Yêu” Giọng nói nhỏ nhẹ, rụt rè, đầy sợ hãi.

Qủa thực như bị hạ hoa đào (ta nghĩ là cô nàng Nguỵ Mễ Miễn liên tưởng đến xuân dược đó =..=)

Nguỵ Mễ Miễn mềm nhũn, chủ động ngã vào ngực Lý Túc.

Lý Túc nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thợ rèn thì thừa dịp nhiệt độ cao, muốn ăn bữa tiệc lớn của con thỏ nhỏ thì phải thừa dịp cô còn choáng váng o o, chưa kịp phản ứng, vội vàng đem gạo nấu thành cơm.

Chính vì thế mà Nguỵ Mễ Miễn cũng không cần đi nữa.

Người con gái trong ngực mềm mại, nhỏ nhắn lại đáng yêu, hai cánh tay Lý Túc chỉ dùng một chút sức, cơ bắp ở tay nổi lên, nhẹ nhàng ôm ngang cô lên (bế kiểu công chúa ấy, thật khó diễn tả)

Trên người hai người đều đầy mồ hôi, ướt dính, tự nhiên muốn tắm một cái thật sạch sẽ, sau đó hai người vận động khiến cơ thể nóng hừng hực mới có cảm giác đạt được thành tựu.

Lý Túc bế cô đi thẳng đến phòng tắm.

Phòng tắm gia đình này rất có tình thú nha.

Thời điểm ấy không biết bản vẽ nhà như thế nào, cũng không hiểu kiến trúc sư trong đầu nghĩ cái gì, những phòng khác thì cũng bình thường, nhưng đến phòng tắm thực khiến người khác phải giật mình, mở rộng tầm mắt.

Lần đầu tiên Lý Túc đi vào cũng vô cùng bối rối.

Bồn rửa tay và bồn cầu là cùng một lưng, nói cách khác, muốn rửa cái tay, chỉ cần nhìn vào gương là sẽ nhìn thấy một người đang ngồi trên bồn cầu.

Người ngồi trên bồn cầu, nhìn thẳng sẽ thấy mông người đang rửa tay trước mặt mình.

Thật là xấu hổ.

Nhà tắm và nhà vệ sinh không tách ra cũng không phải không được, nhưng tại sao lại là cửa kính trong suốt? Hơn nữa, tại sao lại không xử lý đánh bóng, chỗ cửa ấy trống trơn, đến hơi nước còn không bám được.

Làm thế nào đây? Tắm và đi nhà vệ sinh, trợn mắt nhìn nhau sao?

Ôi, không biết xấu hổ sao chứ!

Hừ, đến gạch sứ cũng rất có tình thú nha, ừ thì chúng được sắp xếp rất ngay hàng thẳng lối, nhưng mà có một số chỗ lại sạch sẽ, sáng bóng quá mức, tự hồ có thể soi được bóng người. Tóm lại, rất thuận tiện cho việc nhìn trộm.

Tình thú, tình thú, phòng tắm không đen không trắng, không hắc cũng chả phải bạch, mà là màu đỏ, xen với màu vàng quất, mỗi lẫn vào đây tắm rửa, Lý Túc cảm thấy rất bực bội, cả người như thêu đốt.

Bên trong không có bồn tắm, nhưng lại có cái so với bồn tắm càng thú vị hơn.

Chiếc ghế gỗ dựa vào tường, trên tường còn có hai vòng gỗ, Lý Túc đến giờ vẫn cò mơ hồ về công dụng của chiếc ghế và hai vòng gỗ này? Để ngồi tắm, hay để thuận tiện trong sinh hoạt vợ chồng?

Nhưng giờ phút mà anh bế Nguỵ Mễ Miễn vào phòng nhìn thấy chiếc ghế và hai vòng gỗ, trong đầu anh đột nhiên hiểu ra công dụng của chúng, đã hiểu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.