Giai tầng quyền quý Kim Lăng mới có một đề tài nóng hổi, chính là chuyện tam công tử Nguyên phủ bị trục xuất khỏi gia tộc.
Rất nhiều thiên kim tiểu thư để ý việc Nguyên Trị Chi vì một thương nữ
chống lại thánh chỉ lấy công chúa, ngoài miệng nói hắn thật là khờ,
trong đáy lòng lại hâm mộ ghen tỵ thương nữ kia vô cùng.
Đối với những thiên kim quý nữ ngậm muỗng vàng ra đời này, họ chưa bao
giờ thiếu cẩm y ngọc thực cùng các loại hưởng thụ xa xỉ, duy chỉ thiếu
hụt một lang quân tình thâm ý trọng.
Vị lang quân mà phụ mẫu chọn cho họ, mặc dù môn đăng hộ đối, nhưng có ai không phải trái ôm phải ấp ăn chơi đàng điếm? Trước khi thành thân
thường đã có rất nhiều thông phòng, thị thiếp rồi, không chừng cả thứ tử thứ nữ cũng đã sinh ra rất nhiều. Mặc dù gả cho người, từ quý tiểu thư
biến thành quý phu nhân, quý phu nhân, lại vẫn ăn ngon mặc đẹp, nhưng
quả thật không hề được quan tâm, suy nghĩ một chút liền cảm thấy cuộc
đời này không thể yêu, tiền đồ ảm đạm vô cùng.
Tục ngữ nói không sai: "Dễ tìm bảo vật vô giá, khó được một tình lang."
Dĩ nhiên, cũng sẽ có người khởi xướng: "Hôm nay Nguyên tam bị trục xuất
khỏi Nguyên phủ đã thành hai bàn tay trắng? Vị nữ nhi thương hộ kia còn
muốn gả cho hắn sao? Nếu như ban đầu nàng có thể gả vào Nguyên phủ, đây
tuyệt đối là với cao, hôm nay... Hừ hừ, rất khó nói đấy."
Có người cũng gật đầu đồng ý, "Xưa đâu bằng nay, hiện tại gia đình
thương nhân rất giàu có, mặc dù ngồi yên chiêu phu cũng có thể chiêu nam nhân không tệ mà?"
"Vợ chồng bần tiện nhiều chuyện buồn, nữ thương hộ giỏi nhất tính toán
tỉ mỉ, nếu hôm nay gả cho Nguyên tam, đây tuyệt đối là việc ngu ngốc,
nàng nhất định sẽ không chịu."
Thái độ của các nam nhân lại khác với nữ nhân.
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Có người tán thưởng Nguyên Trị Chi có cốt khí, không làm phò mã gia
uất ức, nhưng cảm thấy hắn vì vậy mà bị trục xuất khỏi nhà thì rất không đáng giá, mức nước chênh lệch của lấy được và bỏ lỡ thật giống như sông và biển.
Có người gia sản lụn bại, lại thấy đáng tiếc vì Nguyên Trị Chi bỏ lỡ một cô hội tốt không cần làm gì cũng có thể ăn ngon mặc đẹp sống qua ngày.
Làm Phò mã là có thể để hoàng gia nuôi, ăn mặc chi tiêu không cần mình
lo lắng, thật là ngày tháng thần tiên rất tiêu dao tự tại! Về phần tiền
đồ chính trị và tôn nghiêm nam nhân, thật rất quan trọng sao?
Bất kể nói thế nào, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân, mọi người cảm
thấy Nguyên Trị Chi cuối cùng là hành động theo cảm tình, bỏ lỡ quá
nhiều, không đáng giá.
Ở trong những lời đồn, nội viện hoàng cung lại truyền tới tin tức, công
chúa Nhạc Dương bởi vì bị cự hôn mà bị đả kích lớn, không còn luyến tiếc thế gian, tự xuất gia, đạo hiệu "Nguyên Chân".
Hoàng đế Huyền Dục cố ý sửa một cung điện trong hoàng cung thành đạo quán cho nàng, cũng tự mình đề biển "Nguyên Chân quán".
Nguyên, nghĩa man mắn là "Huyền".
Hoàng hậu nguyên phối của hoàng đế, bình thường được gọi là "Nguyên hậu".
Nhạc Dương lấy hiệu "Nguyên Chân", thật ra thì cũng có nội tình rất sâu, chỉ là người ngoài không biết thôi.
Cùng lúc đó, hoàng hậu Tiết trân truyền ra tin vui, thái y chẩn đoán
chính xác đã mang thai hai tháng hơn, việc này làm cho cả triều đình vui mừng khôn xiết, rất nhiều đại thần vẫn vì Huyền Dục chưa có con trai
trưởng mà lo lắng trùng trùng, lần này hoàng hậu rốt cuộc có thai, nhóm
lão thần trung thành cảnh cảnh vỗ tay may mắn giang sơn rốt cuộc có
người nối nghiệp.
Dĩ nhiên trước cũng không thiếu người muốn mượn cơ hội nhét mấy mỹ nhân
cho Huyền Dục để trục lợi, tin tức Tiết hoàng hậu có thai đã khiến cho
bọn họ không mấy cao hứng.
Ở thời buổi rối loạn, trong cung Nhạc Dương lại không tiếng động có một cung nữ chết đi, tự nhiên cũng không có bất kỳ ai để ý.
Mặc dù, cung nữ tên Doanh Tụ kia, từng là một con cờ Hoàng đế và công chúa Nhạc Dương khá xem trọng.
***
Ngoại ô thành Kim Lăng, chân núi Kê Lung, chùa Tê Huyền.
Núi Kê Lung cũng không cao lắm, chỉ có hơn sáu mươi thước, bởi vì thế
núi tròn như lồng gà nên được đặt tên như thế. Phía đông núi Kê Lung là
núi Cửu Hoa, phía bắc là Hồ Huyền Vũ, khắp núi là cây xanh ấm áp, xanh
biếc đến trời, cảnh sắc lôi cuốn người ngắm, cũng là đất tốt để tu thân
dưỡng tính.
Chùa Tê Huyền, bởi vì phía bắc là hồ Huyền Vũ mà được đặt tên này.
Ở trong truyền thuyết Trung Hoa, có bốn thánh thú, là Đông Thanh Long,
Nam Chu Tước, Tây Bạch Hổ, Bắc Huyền vũ. Huyền Vũ màu đen, chủ phương
bắc, là một loại linh thú kết hợp bởi rắn và rùa, tượng trưng cho trường thọ.
Bởi vì hoàng tộc đương triều họ "Huyền", áo của hoàng đế lấy màu đen làm chủ, dã tâm của Huyền Dục cũng là đánh thắng Trường Giang, thống nhất
phương bắc, trở thành Huyền Vũ đại đế chính cống.
Cho nên, hoàng triều Cảnh quốc cực kỳ tôn kính thánh thú "Huyền Vũ", sau khi Huyền Dục lên ngôi, cố ý thành lập chùa Tê Huyền ở phía nam hồ
Huyền Vũ, dưới chân núi Kê Lung, cũng tự đề tấm biển "chùa Tê Huyền".
Khi Huyền Dục phiền muộn, sẽ bỏ lại hậu cung và tiền triều, một mình đến chùa Tê Huyền giải sầu.
Chùa Tê Huyền đối với thành Kim Lăng, thậm chí đối với khắp cả Cảnh quốc mà nói, là một chỗ thật đặc biệt.
Sáng sớm hôm nay, trên đường núi phía trước chùa Tê Huyền, có một chiếc
xe ngựa bằng gỗ được hai con ngựa kéo tới, tiếng vó ngựa vang dội lộc
cộc lộc cộc, thức tỉnh con chim trong núi rừng, tiếng chim uyển chuyển,
chân núi lập tức náo nhiệt cả lên.
Xe ngựa dừng lại trước cửa chùa Tê Huyền, cửa xe mở ra, đầu tiên có một
thanh niên thư sinh văn nhã tuấn tú đi xuống, sau đó là một đại nha hoàn áo tơ trắng đoan chính thanh nhã, cuối cùng mới có một nữ tử mang cái
mũ to che mặt chậm rãi đi xuống.
Nữ tử mặc áo ngoài bằng gấm cân đối, áo trong thêu bướm màu xanh nhạt.
Váy thêu hoa lan thanh lịch, khi nữ tử bước đi thì hoa lan ở mép váy như mang theo làn gió thêm.
"Tiểu thư, Nguyên công tử thật ở chỗ này sao? Hắn không muốn xuất gia chứ" Đại Nha hoàn Lập Xuân lo âu hỏi.
Thanh niên thư sinh trợn mắt nhìn Lập Xuân một cái, nói: "Lắm mồm!"
Lập Xuân sợ tới mức rụt cổ một cái, lặng lẽ né ra sau lưng Phí Minh Lan, hôm nay uy nghiêm của gia chủ Phí Minh Đức đang thịnh, Lập Xuân và
những hạ nhân càng ngày càng sợ hắn rồi.
Phí Minh Lan nhẹ nhàng nói: "Nguyên công tử không phải cái loại người tiêu cực lẩn trốn."
Phí Minh Đức gật đầu, "Đúng, Trị Chi huynh rất cứng rắn, gặp gỡ cái gì cũng khó đụng ngã hắn."
Ba người vừa nói chuyện, bước chân lại hơi chút vội vàng đi tới trong chùa.
Bọn họ rốt cuộc còn rất lo lắng Nguyên Trị Chi.
Chùa Tê Huyền kéo dài từ dưới chân núi lên tới núi Kê Lung, có sáu chỗ
chính, chia ra làm Đại Hùng bảo điện, Quan Âm lâu, Vi Đà Ân, Tàng Kinh
Lâu, Niệm Phật đường, Dược Sư Phật tháp: tiểu điện thì nhiều hơn. Các
kiến trúc đều tinh xảo xa hoa, tổng cộng thờ phụng mười tượng vàng và
mười tượng bạc.
Mặc dù chùa Tê Huyền là chùa chiền của hoàng gia, nhưng khi hoàng gia
không đến lễ Phật, bình thường đều cởi mở với dân chúng phổ tụng, cho
nên huynh muội Phí Minh Đức mới có thể đi tới.
Dưới sự hướng dẫn của tiểu tăng, ba người Phí Minh Đức đi tới cung phụng Quan Âm lâu Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát phổ độ chúng sanh.
Quan Âm ở chùa Tê Huyền khác với chỗ khác, đó là một pho tượng Quan Âm
Bồ Tát ngồi xoay mặt về hướng bắc, trên bàn thờ Phật viết một câu đối:
hỏi Bồ Tát vì sao đều ngồi, thán chúng sanh không chịu quay đầu lại.
Nguyên Trị Chi mặc y phục vải bố màu xanh dương đang đứng nghiêm ở trước tượng Bồ Tát, nhìn đôi liễn kia ngẩn người.
Lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, các tăng nhân trong chùa miếu mới vừa
rời giường làm bữa sáng, du khách và khách hành hương ở trong chùa còn
chưa thức tỉnh, trong điện đường to như vậy, bóng dáng thon dài của
Nguyên Trị Chi có vẻ cực kỳ tiêu điều và cô độc.
Bước chân của Phí Minh Lan hơi chậm lại.
Phí Minh Đức đưa tay kéo lại Lập Xuân, ý bảo nàng không cần đi theo vào cửa.
Lập Xuân hiểu được, thật biết điều chia ra đứng ở hai bên cửa điện với Phí Minh Đức, làm Môn Thần.
Nghe được tiếng bước chân hơi nhỏ, Nguyên Trị Chi theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt ngoài ý muốn chạm vào một đôi mắt lung linh vươn tơ hồng.
Nguyên Trị Chi ngơ ngẩn.
Hắn không tin tưởng hai mắt của mình!
Cổ họng của hắn phát khô, muốn goụ tên của nữ tử trước mắt, lại phát
hiện tựa hồ mình trong nháy mắt bị mất tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn
nàng đi từng bước một gần mình.
Phí Minh Lan đi thẳng đến trước người của Nguyên Trị Chi, nhìn chăm chú
vào hắn, đôi môi khẽ run, lại nhất thời tờ không được miệng.
***
Thời gian từ từ trôi qua, hai người trong đại điện đều như pho tượng yên lặng.
Nhưng ánh mắt bọn họ đã triền miên khắc cốt, mặc cho trời đất vũ trụ chưa hình thành cũng không thể phân cách bọn họ hoàn toàn.
Hồi lâu, hồi lâu.
Phí Minh Lan dẫn đầu hồi hồn lại, nhẹ nhàng hô: "Trị đại ca."
"Minh Lan." thanh âm Nguyên Trị Chi khàn khàn trầm thấp, cổ họng khô cạn phát đau.
Phí Minh Lan từ trong túi lấy ra nửa miếng dương chi bạch ngọc, trân ái
đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Trị đại ca, không
biết miếng ngọc này còn có thể thành đôi?"
Từ khi Nguyên Trị Chi rời đi Nguyên phủ đến bây giờ, chỉ mới vừa qua chín ngày.
Tin tức từ Kinh Thành truyền tới Dư Diêu huyện, nàng lại từ Dư Diêu
huyện chạy tới, gấp gáp cỡ nào? Nàng vừa nhận được tin tức liền lập tức
động thân mà đến?
Ngàn dặm bôn ba, phong trần đầy mặt, trong mắt mơ hồ tia máu, nhưng nàng không chút để ý, nàng cũng không hỏi tiền đồ của hắn, nàng chỉ hỏi hắn
"ngọc này còn có thể thành đôi"?
Nguyên Trị Chi nhắm hai mắt lại, đôi môi có chút rung rung, hắn đang
dùng cố gắng lớn nhất tận cuộc đời này đè nén ý khúc mãnh liệt.
Hắn có tài đức gì, có thể được một vị cô nương khuynh tâm hứa hẹn như thế?
Hắn làm sao đáng giá nàng bất chấp tất cả ngàn vạn bôn ba như vậy?
Sở dĩ hắn không tuân thánh chỉ, cũng không phải chỉ vì tình cảm giữa hắn và nàng, đối với loại nam nhân lý trí như hắn mà nói, tình yêu và hôn
nhân vĩnh viễn không phải việc đầu tiên cần suy tính, hắn có quá nhiều
chuyện muốn suy tính, muốn làm, hắn thật không phải thâm tình, vĩ đại,
từ bỏ tất cả vì tình như cô nương này nghĩ!
Tất cả, hắn cũng chỉ là thuận thế mà làm thôi.
Hắn kháng chỉ, quả thật có mấy phần là vì Phí Minh Lan, hắn thích vị cô
nương này, nguyện lựa chọn nàng làm bạn cả đời mình, nhưng càng nhiều là vì lý tưởng của hắn, vì tiền đồ của hắn, vì thoát khỏi trói buộc của
công chúa và gièm pha.
So sánh với sự thật lòng của Phí Minh Lan, tất cả hắn làm không hề vĩ
đại, ngược lại tục tĩu và vì lợi ích, ích kỷ mà ti tiện, trước kia hắn
nhìn nàng, hoài nghi nữ thương hộ như nàng có thể xứng đôi với quý công
tử xuất thân thế gia đại tộc như hắn không, nhưng bây giờ hắn mới biết,
có lẽ là hắn càng không xứng với nàng?
Minh Lan, ba phần thật lòng của ta đổi lấy nàng hết sức hồi báo, tình
thâm như thế, nàng bảo ta làm sao mà nhận nổi? Bảo ta làm sao hồi báo?
Nếu như gặp phải người yêu, rồi lại sợ không thể nắm chặt, thì phải làm thế nào?
Cho nàng cả đời có đủ hay không? Cho nàng thật lòng duy nhất có đủ hay
không? Cho nàng một đời một thế một đôi người có đủ hay không?
Nhiều lần trắc trở, giờ phút này, Phí Minh Lan mới chính thức của sa sút mọc rể ở trong lòng Nguyên Trị Chi, trở thành thịt trong xương hắn, từ
đó về sau, thiên hạ không còn bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì có thể
cướp đi nàng từ trong tim của hắn.
Người tỉnh táo lạnh tình, một khi chân chính động tình, mới thật sự là không chết không thôi.
Nguyên Trị Chi, tức là như thế.
***
"Trị đại ca?" Phí Minh Lan làm sao biết sóng to gió lớn trong lòng hắn,
nàng chỉ thấy kỳ quái sao hắn thật lâu vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Nguyên Trị Chi chầm chậm mở mắt ra, lấy đi nửa miếng ngọc từ trong lòng
bàn tay của nàng, sau đó không chút do dự vứt xuống dưới đất, ném vụn.
Phí Minh Lan trừng lớn hai mắt.
"Trị đại ca!"
Nguyên Trị Chi lại như mất khống chế đột nhiên đưa tay ôm nàng, ôm chặt
nàng vào trong ngực, đầu của hắn chôn ở gáy nàng, nước mắt nóng bỏng đả
thương người rốt cuộc vỡ đê.
Đối với nam nhân có lý tưởng có khát vọng mà nói, bị trục xuất cửa nhà
tương đương với vô cùng nhục nhã, cơ hồ tương đương với tự tuyệt tiền
đồ.
Hắn cho là mình có thể chịu được, nhưng... Hắn nguyên lai thật khó chịu!
Cha đẻ hắn, mẹ cả hắn, huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ với hắn, bọn họ có cái gì nợ hắn? Ân oán của mẹ đẻ hắn, hắn làm sao có thể làm rõ? Ai
phải ai trái, có lẽ ngay cả người trong cuộc cũng đã không cách nào nói
rõ.
Hắn làm sao lại muốn thật báo thù cho mẹ đẻ, xa cách với người nhà?
Ân nuôi nặng hơn ân sinh, đạo lý này hắn còn có thể phân rõ.
Mẹ cả Trịnh thị nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, các loại đãi ngộ đều không hề
khác với ba huynh đệ con vợ cả khác, mặc dù thái độ có lẽ ít nhiều hơi
chút tế nhị, nhưng đối mặt mình nhi tử của nữ nhân mình thù hận, mẹ cả
có thể làm được như thế, không phải là vô tư và vĩ đại sao?
Nhưng hắn không thể không đi tới bước này, bởi vì Huyền Dục, hoàng đế bệ hạ muốn ủy thác trách nhiệm nặng nề cho hắn, rồi lại phải cho hắn thoát khỏi bối cảnh gia tộc cường đại, chỉ có thể cho mình hoàng đế sử dụng.
Hoàng đế muốn hắn làm cô thần (thần tử cô độc).
Sở dĩ Hoàng đế là Hoàng đế, là bởi vì chưa bao giờ xử trí theo cảm tính, từng hành động của hắn thường thường đều muốn đạt tới một mũi tên hạ
hai chim, thậm chí một mũi tên trúng điêu.
Huyền Dục muốn hắn làm tổng thống lĩnh thương nhân thiên hạ, muốn hắn có thể điều động tất cả tiền tài vật liệu của phú thương Cảnh quốc, muốn
hắn dùng hết tất cả lực lượng cung cấp quân tư cho tiền tuyến, hắn được
trao cho quyền lực to lớn, dính đến tiền tài vật liệu, có lẽ sẽ vượt qua hộ bộ, vượt qua quốc khố.
Giang Nam là đất giàu có và đông đúc, từ trước đến giờ đều có truyền
thống tiềm tàng, chỉ có chân chính động viên lên lực lượng của những
người này, Cảnh quốc mới có thể thật cường đại lên, lực lượng quân sự
mới có thể được cung cấp vật chất không ngừng.
Nguyên Trị Chi nắm giữ quyền hành nặng thế, không thể là Nguyên tam công tử nữa, vì vậy mới có việc Huyền Dục mượn việc hắn kháng chỉ cự hôn,
xua đuổi hắn ra khỏi Nguyên gia để trừng phạt.
Mà nội tình này, trước khi Nguyên Trị Chi thành công lui thân, không
cách nào thẳng thắn nói tỉ mỉvới phụ thân và huynh trưởng của mình.
Huyền Dục đã từng thương hại hắn, cố gắng tìm kiếm người mới khác có thể thay thế hắn, nhưng Huyền Dục thất vọng phát hiện, thật không có người
mới nào có tài năng ở phương diện buôn bán như Nguyên Trị Chi, thậm chí
có thể nói chiến lược và mưu lược vượt mức quy định.
Nhân tài như vậy, Huyền Dục nhất định phải dùng, rồi lại không thể cho
Nguyên phủ thêm quyền thế và lợi thế, như vậy hắn chỉ có thể ép Nguyên
Trị Chi thành cô thần, không nhà không người thân, chỉ có thể do hắn
phái đi.
Xuất hiện cục diện hôm nay, cũng không phải là bất luận kẻ nào cố ý làm, nhưng tất cả phát triển cộng thêm thuận nước đẩy thuyền, tựa hồ nhất
định sẽ thành như vậy.
***
Phí Minh Lan bị Nguyên Trị Chi ôm cơ hồ không thở nổi, nhưng nàng không giãy giụa chút nào, thuận theo mặc hắn ôm ấp.
Nam nữ thụ thụ bất thân cái gì, nàng đã sớm quăng ra ngoài chín tầng mây.
Khi tại Dư Diêu huyện nghe được đủ loại biến cố ở kinh thành, Phí Minh
Lan chỉ cảm thấy trái tim bị ngâm vào trong chảo dầu nóng bỏng, nàng hận không thể sinh ra hai cánh, lập tức bay đến bên người Nguyên Trị Chi.
Nàng cho rằng Nguyên Trị Chi là một nam tử tỉnh táo, lý trí, xem xét
thời thế, giỏi về so đo được mất, nàng cho là trong xương hắn đã khắc
sâu bản tính thương nhân, đó chính là truy đuổi ích lợi lớn nhất, tận
lực tránh khỏi tất cả buôn bán lỗ vốn được không bù mất.
Nàng cho là mình và hắn chỉ có duyên phận vài lần, mặc dù cả hai có tình cảm mơ hồ, nhưng hắn tuyệt không vì phần cảm tình mới sinh ra này mà
cãi lại thánh chỉ, tự hủy tương lai!
Nhưng cuối cùng nàng mới phát hiện ra mình sai lầm rồi.
Hắn kháng chỉ, cự hôn rồi, bị trục xuất cửa nhà rồi, đi từng bước một đến tuyệt cảnh lại không chịu quay đầu lại.
Là vì nàng sao?
Có lẽ là vì một chút lý tưởng trong lòng hắn, một chút chấp niệm?
Nguyên Trị Chi từng nói con cái vì tình yêu mà không chú ý cha mẹ người
nhà, là rất bất hiếu, nhưng hắn vẫn đi tới bước này, tâm tình của hắn
thảm thiết cỡ nào, có lẽ chỉ có Phí Minh Lan có thể hiểu một chút?
Cho nên, mấy ngày nay hắn mới một mực ở trong Quan Âm lâu do dự bồi hồi, bất kể là vì lý tưởng cũng tốt, vì theo đuổi tình yêu tốt đẹp cũng tốt, lưu lại tội danh "Bị trục xuất gia tộc vứt bỏ cha mẹ", đây đều là gánh
nặng hắn khó thừa nhận.
Bồ Tát cũng ngồi, than chúng sanh không chịu quay đầu lại, mà hắn, đã quay đầu không được.
"Minh Lan." Nguyên Trị Chi ôm nữ tử tốt đẹp trong ngực chặt hơn, "Minh Lan, ta... Lan."
"Trị đại ca." Phí Minh Lan rốt cuộc thử thăm dò đưa ra đôi tay ôm hông
của hắn, vừa đụng chạm mới phát hiện hông của hắn cơ hồ còn phải mảnh
mai hơn nàng.
Lòng của Phí Minh Lan đau xót, ngắn ngủn mấy ngày, hắn đã gầy như que củi.
"Trị đại ca, về sau bất kể như thế nào, ta đều sẽ cùng với chàng, chàng
sẽ không phải là người cô đơn." Phí Minh Lan nhẹ giọng, nhưng kiên định
nói.
Nguyên Trị Chi ngừng rơi nước mắt, trái tim vẫn lạnh như băng lần đầu
tiên hiện lên một cỗ ấm áp, khiến hắn không nhịn được phát ra mỉm cười
từ nội tâm.
Hắn dùng đôi tay đẩy nhẹ cô nương trong ngực, để cho mình có thể nhìn
thẳng gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, hắn phát hiện nàng hình
như gầy rất nhiều, nhưng thần thái trong mắt lại chưa giảm yếu nửa phần, ngược lại thần thái càng thêm lộ ra vẻ sáng láng.
Quả nhiên không hổ là cô nương hắn nhìn trúng, đả kích cuộc sống trầm
trọng như thế cũng hông đánh ngã nàng, càng không khiến nàng lùi bước,
khiến nàng cách xa hắn, ngược lại càng khiến nàng chịu khó tiến lên,
thậm chí ngàn dặm đuổi theo phu mà đến.
Nguyên Trị Chi thỏa mãn thở dài một cái, ôm chặt nàng lần nữa, nhẹ giọng nói: "Lan của ta, ta."
Phí Minh Lan mặc dù ngượng ngùng, trái tim lại ấm áp và ngọt ngào.
Thần kinh căng thẳng của Nguyên Trị Chi tựa hồ rốt cuộc thanh tỉnh lại, hắn cũng đâu có chuyện gì chứ?
"Miếng ngọc này ta không cần, di vật của tiên nhân nên đuổi theo tiên
nhân, về sau, ta sẽ tìm ngọc thích hợp nhất với Lan Nhi, làm tín vật của chúng ta."
Tín vật chỉ thuộc về hai người bọn họ, làm chứng cho bọn họ cả đời hạnh phúc.
Hắn cũng không muốn ân oán dây dưa của người trước, lưu lại bất kỳ ám ảnh gì cho cuộc sống tương lai của họ.
Xuât thân của con thứ, dưỡng dục của con trưởng, chuyện mẹ đẻ, chuyện mẹ cả, chuyện tổ mẫu, đủ loại rối rắm đến đây là ngừng, đủ chứ!
Giống như miếng ngọc này, tất cả đều bể đi, từ bỏ đi.
Cuộc sống thủy chung là phải đi về trước, ánh mắt rốt cuộc phải đặt trên đường phía trước, cùng với người bạn của mình trên con đường này.
Phí Minh Lan đối với vật ngoài thân cũng không chấp nhất, nghe vậy tất nhiên gật đầu đồng ý.
"Tốt, ta chờ. Trị đại ca ngàn vạn không được nuốt lời đó."
Nguyên Trị Chi nắm chặt tay của nàng, làm ra cam kết không tiếng động.
***
Ngay đêm đó, khách điếm Kim Lăng.
Đêm thâm trầm, Nguyên Trị Chi vẫn còn đang đốt đèn viết cái gì, hắn
thỉnh thoảng nhíu lông mày suy nghĩ tỉ mỉ, thỉnh thoảng cầm bút viết
nhanh, u buồn sầu muộn ở lông mày đã tản đi, lúc này ánh mắt của hắn có
vẻ cực kỳ dịu dàng như nước ở dưới ánh đèn, khóe miệng cũng chứa nụ
cười.
Trên bàn bày giấy đỏ mở rộng, nội dung là thư thông hôn, cũng chính là
thư chính thức cầu hôn, đàn gái lấy được hôn thư, cũng có luật pháp bảo
vệ.
Đang lúc ấy thì, cửa bị nhẹ nhàng gõ.
Nguyên Trị Chi cho là anh vợ tương lai Phí Minh Đức, liền sảng khoái lớn tiếng nói: "Mời vào."
Cửa bị khẽ đẩy mở, một bóng dáng uyển chuyển nhẹ nhàng lẳng lặng đi vào, mùi thơm ngát của hoa lan tùy theo tràn đầy gian phòng.
Nguyên Trị Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Lan nhi?"
Phí Minh Lan mặc váy gấm đi tới bên cạnh hắn, mái tóc đen nhánh của nàng xõa ở phía sau, còn mang theo hơi hơi ẩm sau khi tắm, nàng lại càng lộ
vẻ như tinh linh hoa lan, mùi thơm ngát, nhẹ nhàng, mềm mại, mê người.
Nguyên Trị Chi từ từ buông xuống bút lông trong tay, cơ hồ là không chớp mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, cổ họng của hắn khẽ nhúc nhích,
mơ hồ phát khô, sóng mắt Phí Minh Lan lưu chuyển, liền khiến cho thân
thể của hắn không nhịn được nóng lên.
Phí Minh Lan khẽ cúi thấp đầu, nàng thậm chí căn bản không dám ngẩng đầu nhìn lại Nguyên Trị Chi, khua lên tất cả dũng khí bình sanh nhào vào
trong ngực của hắn, tay nhỏ bé run rẩy níu lại vạt áo của hắn thật chặt, rù rì nói: "Trị đại ca, ta..."
Lời còn sót lại, nàng căn bản không nói ra miệng.
Không ai biết lúc này tâm thần nàng thấp thỏm cỡ nào, lại được ăn cả ngã về không cỡ nào.
Nàng muốn hoàn toàn giao mình cho Trị đại ca của nàng.
Hôm nay ở trong chùa Tê Huyền, Nguyên Trị Chi hoàn toàn thổ lộ tình cảm
và thẳng thắn với nàng, nói rõ chi tiết đầu đuôi nhân quả hắn bị trục
xuất ra khỏi cửa, từ đó Phí Minh Lan mới chính thức biết tài hoa và khát vọng của Nguyên Trị Chi, cho nên vì thế mà trả giá cao.
Làm việc vì hoàng gia, cho tới bây giờ đều không phải là chuyện dễ dàng
đơn giản. Bình dân chỉ thấy quan gia vinh quang thể diện, không biết lúc bọn họ làm việc phải nơm nớp lo sợ cẩn thận, luôn xách theo đầu bán
mạng cho hoàng đế.
Mặc dù Nguyên Trị Chi không phải hoàn toàn vì nàng mà cự tuyệt công
chúa, khiến Phí Minh Lan có chút mất mác, nhưng nàng rất nhanh đã nhìn
ra, nàng cũng là một trong những nguyên nhân, không phải sao? Hơn nữa
còn là một nguyên nhân quang minh chánh đại nhất trên mặt bàn.
Có thể trở thành một phần mà Trị đại ca quan tâm, nàng đã rất thỏa mãn.
Nàng hiểu, so sánh với bầu trời nho nhỏ của nữ tử, thế giới của nam tử
quá lớn, nam nhân ưu tú kiệt xuất làm sao sẽ vùi tất cả tầm mắt và tinh
lực vào bên trong đây?
Nếu như Trị đại ca thật là nam tử tầm mắt hạn hẹp, Phí Minh Lan đại khái cũng sẽ không yêu hắn.
Chỉ cần trong lòng Trị đại ca chỉ có nàng, thật lòng đối với nàng, nàng đã biết đủ.
Mà hôn thư giấy đỏ có chữ viết màu đen trên bàn, đã đầy đủ chứng minh thành ý và tâm tình khẩn cấp của Nguyên Trị Chi.
Nhuyễn ngọc ôn hương chủ động ôm ấp yêu thương, cả tảng đá cũng sẽ vì
vậy mà nóng lên, huống chi Nguyên Trị Chi là thanh niên tuổi trẻ nhiệt
huyết?
Dây cung lý tính trong đầu hắn ở lúc Phí Minh Lan nhón chân lên, sợ hãi
chủ động hôn gương mặt của hắn thì đột nhiên gảy lìa, hắn thở gấp ôm
chặt eo nhỏ của nàng, cúi đầu hôn lên môi anh đào của nàng, hối hả nếm
mùi thơm ngát ngọt ngào của nàng.
Như lan như mai, lúc này nữ tử mềm mại như hoa đã là cánh hoa nở rộ, mặc cho hắn hái.
***
Cả phòng tĩnh mật, chỉ có thanh âm nước bọt của hai người quấn quít ám
muội, chỉ có ánh nến đang lẳng lặng thiêu đốt, thỉnh thoảng hoa đèn kết
thành song nhụy, tỏa ra một đôi bích nhân hận không thể hợp hai làm một.
Phí Minh Lan chỉ cảm thấy như đạp đám mây, thân thể mềm phải đã không
cách nào chống đỡ mình, chỉ có thể dựa vào trong ngực Nguyên Trị Chi
thật chặt.
Mặt của nàng đỏ như ráng chiều, nhịp tim như đánh trống, nhắm cặp mắt
thật chặt, vừa khiếp đảm vừa mong đợi nhỏ giọng kêu: "Trị đại ca..."
Bàn tay Nguyên Trị Chi dùng sức xoa nắn eo thon và cái mông của nàng,
hận không thể ép nàng vào trong thân thể của mình, nhưng hắn chỉ có thể
khẽ đẩy nàng ra ở trước khi tất cả mất khống chế, thở dài nói: "Cô nương ngốc, cô nương ngốc của ta."
Hắn cho là nàng bất chấp tất cả ngàn dặm bôn ba đến thăm hắn, đã rất khó được, lại không nghĩ rằng nàng lại dám hiến tặng tất cả cho hắn trước
khi cưới.
Chẳng lẽ nàng không biết nàng như vậy tương đương với đi lên con đường không thể về, sẽ không thể quay đầu sao?
Ngộ nhỡ hắn không phải chính nhân quân tử, chỉ là tên háo sắc đùa bỡn nàng?
Đứa ngốc này!
Sớm đã nhận định cái gì, cũng chỉ biết ngây ngốc bỏ ra toàn lực, giống
như nàng đối với Phí gia, bởi vì phải thừa kế nguyện vọng của phụ thân,
cho nên muốn bất kể tất cả bảo hộ Phí gia.
Mà bây giờ, nàng lại bất chấp tất cả mà dâng hiến mình cho hắn.
Mắt Phí Minh Lan đỏ lên, chui trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Trị đại ca, có phải chàng xem thường ta? Cảm thấy ta hèn hạ?"
Nguyên Trị Chi gõ một cái ở trên đầu nàng, "Đứa ngốc, không cho nói mình như vậy!"
Phí Minh Lan không nhịn được rơi lệ, "Ta biết rõ mình làm mất thể thống
của các nữ tử khuê các, hơn nữa ta còn đang giữ đạo hiếu, thì càng mất
phụ đức, nhưng... Nhưng bây giờ chàng mất đi gia tộc che chở, lại phải
ra sức vì hoàng thượng. Đi làm việc, có thể rất nguy hiểm hay không? Ta
không quan tâm mình sẽ như thế nào, chỉ muốn... Chỉ muốn sau này không
có bất kỳ nuối tiếc."
Tối nay nàng đến thăm, thật ra thì có hàm nghĩa sâu hơn, nếu nàng đã
nhận định Nguyên Trị Chi, tự nhiên sẽ không thể không gả cho hắn, như
vậy nàng có giữ thân trong sạch hay không thì có quan hệ gì đâu? Hơn
nữa, nàng chứa một phần may mắn, nghĩ tới có thể lưu lại một chút huyết
mạch cho Trị đại ca...
Nàng không hiểu chuyện hoàng gia, nhưng biết rất nhiều việc đều rất hung hiểm, chuyện Nguyên Trị Chi làm lại dính đến lợi ích khổng lồ, ai biết
hắn sẽ gặp phải cái gì? Một khi có ngộ nhỡ thì sao?
Nàng thật lo lắng cho hắn.
Lòng của Nguyên Trị Chi nóng lên, hắn chỉ có thể ôm chặt lấy đóa hoa lan hiếm có này, miễn cưỡng đè nén xuống tâm tình sôi trào của mình, nói:
"Đứa ngốc, không có nguy hiểm như nàng nghĩ, Trị đại ca cho tới bây giờ
đều không phải là người lỗ mãng. Huống chi, ta còn chờ nàng hết ngày
hiểu, cưới nàng vào cửa thật là vinh quang."
Mặc dù thân thể của hắn đang điên cuồng kêu gào ôm nàng đoạt lấy nàng,
nhưng lý trí của hắn tự nói với mình không thể như thế, nàng vì hắn có
thể dâng hiến thứ trân quý nhất của nữ tử, mà sự tôn trọng và đáp lại
hắn cho nàng, chính là đợi ngày sau cưới hỏi nàng vào cửa đàng hoàng,
mới thuận nước đẩy thuyền nước sữa hòa nhau.
Hắn không thể để cho cuộc đời của nàng có một chút tỳ vết nào, có địa phương bị người lên án, dù vậy là bởi vì hắn.
Nguyên Trị Chi khe khẽ cắn lỗ tai của nàng, nói: "Bảo trọng mình, ta ngày đêm ngóng nhìn ngày đó sớm đến đấy."
Phí Minh Lan "Ừ" một tiếng, tâm tình vừa xấu hổ vừa e sợ vừa lo lắng
cuối cùng hơi bình tĩnh một chút, mặc dù hơi thất vọng, nhưng bởi vì cảm nhận được sự trân ái và tôn trọng của Nguyên Trị Chi dành cho nàng,
lòng của nàng càng chắc chắn và ngọt ngào.
***
Bảy ngày sau, huyện Dư Diêu, Phí thị Lan Uyển.
Vẹt Phức Phức ngẩng đầu bước tới bước lui trên cây gỗ ngang, sau một lát cắt tỉa nó đã có một bộ lông vũ hoa lệ, mổ những hạt thông trong lòng
bàn tay của Thạch Lưu.
Thạch Lưu trừng đôi mắt to, trêu chọc nó nói: "Phức Phức thật là lợi hại, tự bóc vỏ ăn."
Phức Phức hơi vụng về mà mổ hạt thông, thật vất vả ăn một hạt, lập tức
tinh thần phấn chấn vui mừng nói: "Phức Phức thật là lợi hại! Phức Phức
thật là lợi hại!"
Có lẽ bởi vì Phức Phức là do Thạch Lưu mang vào Lan Uyển, cho nên tình
cảm với Thạch Lưu rất tốt, Phí Minh Lan liền giữ Thạch Lưu lại trong
viện của mình, đặc biệt phụ trách chiếu cố Phức Phức.
Thạch Lưu cũng theo Phức Phức học được mấy bài thơ.
Phức Phức ăn mấy hạt thông, ngẩng đầu nhìn thấy Phí Minh Lan từ trong
phòng đi ra, lập tức nghiêm trang ngâm nga nói: "Áo chàng bâu vải xanh
xanh, Nhớ chàng em lại nghĩ quanh xa vời, Ví bằng em chẳng đến chơi, Sao chàng chẳng gởi vài lời viếng thăm?"[1]
Phí Minh Lan trừng nó một cái, cười nói: "Đứa hư hỏng này."
Phức Phức lập tức hưng phấn thì thầm theo: "Đứa hư hỏng! Đứa hư hỏng!"
Phí Minh Lan uy hiếp: "Còn giễu cợt chủ nhân nữa, sẽ bỏ đói ngươi đó."
Phức Phức vỗ cánh mấy cái, đôi mắt nhỏ lấy lòng nhìn Phí Minh Lan, lần
nữa ngâm nga: "Ngoài đồng cỏ mọc lan ra, Mịt mù sương khói đậm đà rớt
rơi. Đẹp thay bỗng có một người, Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.
Tình cờ ta gặp được nàng, Thật là thích hợp mơ màng bấy lâu."[2]
Phí Minh Lan không biết nên khóc hay cười nhìn nó, nó tiếp tục lấy lòng nhìn Phí Minh Lan.
Nàng dùng ngón tay chọc chọc đầu nhỏ của nó, "Thật tinh quái."
Con vẹt này, lúc trước được Nguyên Trị Chi dạy mấy bài thơ, sau đó đưa
cho Phí Minh Lan làm bà mai, vì vậy Phí Minh Đức cũng cảm thấy hứng thú
với nó, lại gật gù đắc ý dạy nó rất nhiều thơ ca. Bao gồm hai bài mới
vừa rồi.
Cũng không biết nó nghĩ như thế nào, thích nhất ngâm thơ với Phí Minh Lan.
Phí Minh Lan vuốt ve phần lưng Phức Phức, trong đầu lại không nhịn được nhớ tới vị "Áo chàng bâu vải xanh xanh" của nàng.
Lần đó gặp mặt ở chùa Tê Huyền rồi, hai người cũng chưa chung đụng bao
lâu, rất nhanh đã vội vã chia ra, bởi vì Hoàng đế Huyền Dục có chuyện
triệu hồi Nguyên Trị Chi.
Trước khi chia tay, do Phí Minh Đức làm gia trưởng đại biểu Phí gia, để
Nguyên Trị Chi và Phí Minh Lan trao đổi thiếp canh (ghi ngày, giờ, năm,
tháng sinh), đính hôn đơn giản nhanh chóng, ước định tốt Phí Minh Lan
vừa hết ngày hiếu liền thành thân.
Nghi thức đính hôn của họ quá mức đơn sơ, thậm chí ở chi tiết nào đó còn có chút không hợp quy củ, nhưng hai người có ai còn quan tâm những việc nhỏ không đáng kể này?
Trên đời này có thể gò bó người nhất, cho tới bây giờ đều là những "Quy củ" không hiện ra mặt ngoài.
Phí Minh Lan vốn cho rằng Nguyên Trị Chi bị trục xuất khỏi gia môn rồi,
khẳng định sẽ bị Hoàng đế vứt bỏ, nàng vốn định âm thầm ủng hộ hắn tùy
tiện làm cái gì đều tốt, dù sao trời không tuyệt đường người. Lại không
ngờ hắn ngược lại bận rộn hơn, hơn nữa tựa hồ trách nhiệm càng trọng
đại.
Lúc này nàng mới mơ hồ hiểu Nguyên Trị Chi còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của nàng, có lẽ, là càng lợi hại hơn.
Đã như vậy, Phí Minh Lan liền hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì Phí Minh Lan muốn giữ đạo hiếu, mà Nguyên Trị Chi lại phải đi làm việc cho hoàng đế, hai người không thể làm gì khác hơn là vội vã từ
biệt, tiếp tục tương tư ở hai nơi.
Phí Minh Lan nghĩ đi nghĩ lại liền có chút mất hồn, Phức Phức chợt cao giọng vui mừng kêu lên: "Phu nhân tốt! Phu nhân khỏe!"
Phí Minh Lan quay đầu, quả nhiên nhìn thấy mẫu thân do Đại Nha hoàn Sương Hàng dìu đi ra viện, nàng vội vàng tiến lên đón "Mẹ."
Phí Trịnh thị càng gầy gò hơn, nhưng lại vẫn phong thái xinh đẹp, hiện
tại mỗi ngày bàtrừ gặp nữ nhi ra, chính là tụng kinh cho vong phu, hoặc
là ngẩn người một mình.
Điều này làm cho Phí Minh Lan rất là sầu lo, rồi lại không dám biểu hiện ra ở trước mặt bà, chỉ có thể tốn hao thời gian mỗi ngày làm bạn ở bên
cạnh mẫu thân nhiều hơn.
***
Hai mẹ con ngồi xuống trong phòng, Phí Trịnh thị khoát khoát tay, cho lui tất cả nô tỳ.
Phí Minh Lan ý thức được mẫu thân có chuyện gì quan trọng muốn nói, không khỏi khẩn trương.
Hôn sự của nàng và Nguyên Trị Chi, mặc dù trước kia nặng nề quanh co,
nhưng từ khi bàn bạc lúc đầu, đến nghị định cuối cùng, đều là do Phí
Minh Đức ra mặt, mà bỏ quên mẫu thân của nàng.
Nàng muốn thương lượng cùng mẫu thân của mình, rồi lại không biết mở
miệng như thế nào, cũng không biết có khiến bà thương tâm không, tưởng
là vì mình và Minh Huân giống nhau, phụ thân vừa mới qua đời đã sớm vội
vã muốn gả, thật sự là rất bất hiếu.
Phát giác nữ nhi lo lắng, Phí Trịnh thị vỗ vỗ mu tay của nàng, nói:
"Chuyện của Nguyên công tử, con cũng đã khai báo với ta cẩn thận, ta
không trách con. Mẫu thân càng mong con có thể gả cho nam nhân tốt."
"Mẹ." mắt Phí Minh Lan đỏ lên, không nhịn được nghiêng người lệch vào trong ngực mẫu thân.
Ngón tay gầy của Phí Trịnh thị vuốt ve mái tóc đen nhánh của nữ nhi, từ
từ, êm ái, ánh mắt của bà tựa hồ xuyên qua thời không, lại trở về khi nữ nhi còn bé, khi đó nàng cũng thích lệ thuộc vào mình như vậy, không vui liền muốn bà vú ôm.
Nhưng nữ nhi càng lớn, tính tình càng mạnh, lại càng không thích thân cận cùng mẫu thân.
Cuối cùng, thậm chí ngay cả chuyện lớn cả đời cũng không có cùng thương lượng với bà trước.
Phí Trịnh thị có chút khổ sở, lại có chút xấu hổ, nếu như không phải xưa nay bà không để ý tới chuyện đời, khiến nữ nhi cho là bà không có chút
năng lực, cũng sẽ không xảy ra kết quả như thế?
"Cha con rất lợi hại, nuôi dạy các con rất khá, Minh Đức và con đều có
thể một mình đảm đương một phía rồi, cha con dưới suối vàng có biết cũng sẽ nhắm mắt."
"Mẹ..." Phí Minh Lan sợ nhất mẫu thân thời thời khắc khắc cũng tưởng nhớ phụ thân, như vậy lúc nào bà mới có thể từ trong bi thương đi ra đây?
"Đừng lo lắng, ta không sao. Chưa thấy nữ nhi ngoan xuất giá, sống thật
tốt, ta làm sao cam lòng rời khỏi con?" Phí Trịnh thị an ủi nữ nhi lo
lắng hãi hùng, áy náy sâu hơn, "Hôm nay mẹ cố ý tới nói cho con biết,
con đã nguyện gả cho Nguyên công tử, thì hãy sống thật tốt! Bất kể về
sau sẽ gặp phải cái dạng đau khổ gì, đều phải cắn chặt hàm răng gắng
gượng qua, nữ nhân gặp phải một nam nhân tốt quá khó khăn, một nam nhân
chịu vì mình hy sinh như thế, đáng giá cho con nhịn xuống tất cả uất ức
vì hắn."
Phí Minh Lan càng nghe càng mê mang, hỏi: "Mẹ, không phải ngài nghe nói cái gì?"
Phí Trịnh thị thở dài, "Ca của con chưa nói với con? Sau khi Nguyên Trị
Chi yết kiến cầm đế, lập tức được ban cho một tiểu thiếp."
"Cái gì?!" Phí Minh Lan bỗng nhiên cả kinh đứng lên.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Đây là bài Tử khâm 1 (Áo chàng 1) do Khổng Tử sáng tác. Bản dịch phía trên là của Tạ Quang Phát. Bản gốc là:
Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng,
Tử ninh bất tự âm?
[2] Đây là bài Dã hữu man thảo 1 (Ngoài nội có cỏ mọc lan ra 1) do Khổng Tử sáng tác. Bản dịch phía trên là của Tạ Quang Phát. Bản gốc là:
Dã hữu man thảo,
Linh lộ thiễn hề
Hữu mỹ nhất nhân,
Thanh dương uyển hề.
Giải cấu tương ngộ,
Thích ngã nguyện hề.