Trong thành vẫn luôn náo nhiệt như vậy. Thỏ tinh đưa áo khoác lông thỏ của mình cho mỹ nhân choàng thêm.
Nó cũng lâu lắm rồi chưa tới nhân gian, cảm thấy tất cả mọi thứ đều thật mới mẻ.
Lượn chỗ này một chốc, quẹo vào chỗ kia một hồi, thỏ tinh thích thú đi loanh quanh.
Chỉ một chốc sau đã ôm một đống lớn toàn đồ chơi và đồ ăn vặt.
Vui chơi thoả thích rồi, thỏ tinh cắn cây kẹo hồ lô ngoái đầu nhìn lại.
Không thấy mỹ nhân đâu.
Thỏ tinh suýt nữa thì khóc toáng lên, vội vàng vận yêu đan thăm dò.
Mỹ nhân từng hấp thu nguyên khí của nó, nên nó chỉ cần lay động yêu đan là có thể cảm nhận được hơi thở của mỹ nhân, biết người đang ở nơi nào.
Thỏ tinh lần theo hơi thở tìm kiếm, đến nơi rồi lại không thấy người đâu.
Chỗ này có một bức tường rất cao, phía trên dán vài tấm lệnh truy nã.
Nhất định là mỹ nhân đã đứng ở chỗ này rất lâu, cho nên mới lưu lại dấu vết.
Thỏ tinh không hiểu lắm mấy tấm lệnh truy nã ấy viết gì. Nó thấy có một lão thầy tướng ngồi gần đó, liền tiến tới hỏi.
Lão thầy tướng nhìn thỏ tinh bằng ánh mắt quái dị, nói khẽ như sợ bị người khác nghe thấy: “Tiểu tử, ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết sao? Hiện giờ trong thành đâu đâu cũng nghe mọi người bàn tán. Người bị truy nã chính là quốc sư đương triều, nghe nói... y dùng yêu pháp mưu hại bệ hạ của chúng ta...”
Thỏ tinh câu hiểu câu không, nhìn người được vẽ trong lệnh truy nã, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Trong lòng nó nảy sinh cảm giác quái dị, lại không nói rõ được rốt cuộc là cái gì.