Xuân đi thu tới, thoáng chốc mùa đông cũng đến rồi.
Mỹ nhân dần gắn bó với giường chiếu, không dậy nổi tinh thần đi du ngoạn nữa.
Trước lúc lại hôn mê lần nữa, y cầm tay thỏ tinh, nói muốn quay về, về ngọn núi kia, về căn phòng trúc ấy.
Thỏ tinh nắm bàn tay lạnh đến run người của mỹ nhân, lòng đau thắt nói được.
Lúc mỹ nhân tỉnh lại, y đã ở trong phòng trúc rồi.
Ban đầu y còn có chút mờ mịt, tầm mắt dần dần chuyển đến đầu giường, là thỏ tinh đang ngủ đến đỏ bừng cả mặt.
Y hơi nhổm người dậy, cảm thấy khát nước nên duỗi tay muốn với ấm trà ở trên bàn.
Thế nhưng lại không nắm được gì cả.
Mỹ nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn tay mình, sau đó lại thử cầm ấm trà một lần nữa. Lần này thì y rõ rồi, tay y không sờ được vật thể mà trực tiếp xuyên qua ấm trà.
Mỹ nhân thản nhiên thu tay về. Thì ra đã đến lúc rồi.
Y vốn tưởng mình còn nhiều thời gian hơn nữa.