Kiều Nhân cảm thấy mình đã đoán đúng tám phần.
Còn thiếu hai phần bởi vì một mặt Kiều Nhân không cho rằng mình có khả năng khiến Kỷ Hàn Thanh phá lệ mà dẫn dắt đi thực tập, mặt khác, anh là tổng giám đốc của một tòa soạn báo nổi tiếng, bản thân không thể có thời gian mà để người mới như cô đi bên cạnh mà chỉ bảo.
Kết hợp với lời Phó Yến nói hôm nay, Kỷ Hàn Thanh không bao giờ là người thực tập cho người mới vào, Kiều Nhân liền đem suy nghĩ đoán đúng tám phần của mình giảm xuống một nửa, còn bốn phần thôi, cô sờ tay lên hai tai đang nóng bừng của mình, sau đó hỏi một câu: “Không phải chú không bao giờ dẫn dắt thực tập sinh sao?”
Người đàn ông hơi nghiêng mình về phía trước một chút, ngón trỏ đặt ở trên tay lái khẽ gõ vài cái, cất tiếng hỏi lại cô: “Anh có nói là anh không sao?”
Động tác này có lẽ là thói quen của Kỷ Hàn Thanh.
Tầm mắt Kiều Nhân nhìn thoáng qua đầu ngón tay anh một cái: “Không phải chú vừa mới nói...”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng mới phản ứng được mình đang nói cái gì, Kiều Nhân vội vàng thu lại nửa câu sau định nói ra, cô lo lắng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra là ai đã chọn mình, bất đắc dĩ hỏi lại câu hỏi cũ: “Vậy người đó là ai ạ?”
Tựa như dùng cái vấn đề này để lái sang những chuyện khác là vô cùng hiệu quả, Kỷ Hàn Thanh cũng không vòng vo với cô nữa, chỉ giơ tay lên nắm cằm: “Là thầy Vương Quân.”
Kiều Nhân: “...”
Là vì lần trước lúc đứng lên đánh giá tin tức của thầy Vương Quân, cô nói một câu “Thật đẹp a”, người đàn ông này liền nghĩ rằng cô nói Vương Quân đẹp trai?
Kiểu Nhân mấp máy môi, thở phào “À” lên một tiếng.
Vấn đề này căn bản không có cách nào giải thích được.
Không giải thích cặn kẽ thì vô cùng lúng túng, nhưng giải thích rõ ràng rồi thì cũng không thể nào đơn giản hóa cái vấn đề gượng gạo này.
Khi một người phụ nữ thốt lên từ “đẹp trai” với một người đàn ông, nếu người đàn ông đó là Ngụy Dịch Liên thì quả là một kẻ tự luyến, chắn chắn sẽ nghĩ người ta nói như thế vì lỡ thầm mến mình. Nghĩ như vậy, Kiểu Nhân cảm thấy vui mừng phẩn khởi vì không phải quay lại vấn đề khó nói kia.
Ngộ nhỡ Kỷ Hàn Thanh mà lại cùng một dạng người giống như Ngụy Dịch Liên thì cô có nhảy vào sông Hoàng Hà tự tử cũng không cách nào gột sạch được thanh danh.
Kiều Nhân càng nghĩ càng cảm thấy vui mừng, cộng thêm biết tin mình đã được nhận vào sau buổi phỏng vấn thì thở phào nhẹ nhõm, vào lúc này khóe miệng không tự chủ được liền mỉm cười thật tươi.
Cười chưa quá năm giây, cô lại nghe thấy người kia hỏi thêm một câu nữa: “Hôm trước em nói câu “thật đẹp” đó...”
Kỷ Hàn Thanh ngừng một lát, Kiều Nhân nheo mắt, cả đầu bỗng trở nên căng thẳng, tim đập thình thịch còn hơn cả lúc nãy, tốc độ đập còn nhanh hơn so với lúc chạy tám trăm mét ở trường trung học, khi chạm đất tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một giây tiếp theo, cô đang muốn trở về “Tin tức của giáo sư Vương” thì bị câu nói của người đàn ông kia đã chặn lại lời cô, anh mở miệng, giọng nói có chút lãnh đạm, nụ cười có gì đó mơ hồ cười như không: “Là chỉ anh à?”
Kiểu Nhân nghĩ trong đầu: “Tiêu rồi.”
Lần này đúng là không biết giải thích kiểu gì.
Cô vốn rất am hiểu chiến lược “địch không động, ta cũng không động” nhưng hôm nay không biết có phải do Ngụy Dịch Liên làm cho khó ở nên dù mở miệng cũng không nói được lời nào.
Lần này thì tốt rồi, cô còn trực tiếp tự mình làm mất mặt bản thân luôn.
Kiều Nhân hít sâu một cái, rồi lại hít sâu thêm cái nữa, nhiệt độ hai bên tai tựa như tăng cao, cô thật sự bí bách không chịu được, đành đưa ra ấn nút hạ cửa kính xuống, người bên cạnh liền nhắc nhở một câu: “Hôm nay dưới bảy độ đấy.”
Nhiệt độ như thế này mà hạ cửa xe thì tám chín phần chắc chắn sẽ bị gió lùa cho đến khi bị cảm thì thôi.
Tay Kiều Nhân ngừng ở nút ấn, không biết nên ấn xuống hay nên rút tay về.
Kỷ Hàn Thanh ấn tay xuống mi tâm một cái, ngẩng đầu lên nhìn tiểu cô nương kia qua gương chiếu hậu, cả gương mặt nhỏ xinh mịn màng trắng nõn nhưng hai bên tai thì đỏ như đổ lửa.
Mấy giây sau, Kiều Nhân lại quay đầu lại: “Chú à, chú lúc nào cũng nhận được thẻ phòng, chất đống thành tầng có khi còn dài hơn cả chiều cao của cháu thì chắc chắn cháu không phải người duy nhất nói rằng chú đẹp trai chứ?”
Kiều Nhân học đại học hai năm liền đều làm phóng viên báo chí cho trường, mới đây còn vừa thực tập ở tòa soạn hơn nửa năm trời, mỗi khi họp phóng viên với nhau, bởi vì số lượng người rất đông, đếm không xuể nên thời lượng cho mỗi người đặt câu hỏi ngắn đến không thể ngắn hơn.
Cho nên tác phong mà phóng viên học được, đó chính là nói với tốc độ cực nhanh trong thời gian có hạn để nói ra vấn đề mình cần hỏi, Kiều Nhân mắc bệnh nghề nghiệp như vậy, chính là trong vài giây đã nói xong một câu.
Kiều Nhân đưa ra cả ví dụ: “Giống như khi đàn ông các chú nhìn thấy Tử Giai đều phải khen cô ấy có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp như một đạo lý hiển nhiên thôi.”
Lần này Kỷ Hàn Thanh rốt cuộc cũng đáp lại một câu, mí mắt hơi nhếch lên: “Từ Giai là ai cơ?”
Kiều Nhân vẫn cho là hai người có quen biết, dẫu sao lần trước ở cửa club, Từ Giai trông giống như là đang nói chuyện cùng anh, bây giờ nghe được anh hỏi như vậy thì sửng sốt mấy giây: “Cái người lần trước cháu chụp ảnh ở trước cửa club ý.”
Là một tiểu hoa đán đang vô cùng hot hiện nay, dù gương mặt đó là tự nhiên hay đã qua phẫu thuật thẩm mỹ thì vẫn vô cùng kiều diễm.
Kiểu Nhân là con gái mà vẫn phải công nhận rằng Tử Giai rất đẹp.
Mặc dù ngoài đẹp ra, người phụ nữ này chả còn gì hơn người cả.
Kiều Nhân đợi mấy giây, sau đó lại hỏi: “Chú nhớ ra rồi phải không?”
Cô cảm thấy trí nhớ của Kỷ Hàn Thanh sẽ không kém như thế đi.
Đúng như dự đoán, người đàn ông gật đầu một cái: “Em còn nói tôi ở cùng cô ta sao?”
Kiều Nhân: “Chỉ là ví dụ thôi...”
Rõ ràng là Kỷ Hàn Thanh lười để ý đến cô, tầm mắt cô mở to cũng không thèm nhìn anh nữa, yên lặng một hồi, sau đó Kiều Nhân tưởng là anh nói sang chủ đề khác, ai ngờ anh lại mở miệng: “Tôi không quen cô ta.”
Kiều Nhân hé mắt, có chút không tin: “Vậy đêm hôm đó cô ấy còn dựa vào người chú làm gì?”
Kỷ Hạ Thanh cười nhẹ.
Còn có thể làm gì được nữa, chỉ là giống như những người khác đưa thẻ phòng cho anh thôi.
Đơn giản là một loại ám chỉ.
Kỷ Hàn Thanh đưa tay chạm vào mi tâm, nói một câu “vân đạm phong khinh”(*): “Chắc là muốn đấu địa chủ trong phòng với tôi đấy.”
(*): ý là anh Kỷ thốt ra một câu mà đầy lạnh nhạt hững hờ đó ạ =))
Kiều Nhân: “...”
Cô không dám tiếp tục hỏi nữa.
Kỷ Hàn Thanh nói những lời này lại khiến cô cả tin đến tám phần.
Dẫu sao thì Tử Giai cũng là loại ngực to não bé nên chưa chắc đã khiến Kỷ Hàn Thanh để ý.
Kiều Nhân vẫn ngồi lại trên xe hơn nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi Kỷ Niệm nhắn tin giục cô về nấu cơm thì cô mới mở miệng nói: “Nếu nhìn không còn chuyện gì nữa thì cháu về trước đây...”
Lời còn chưa dứt, tiếng chuông điện thoại của anh đã vang lên.
Kỷ Hàn Thanh nhẹ gật đầu một cái, mở cửa giúp cô, sau đó nghe điện thoại.
Đầu kia không rõ là đang nói cái gì, anh nhẹ cười khẽ nói một tiếng: “Rất tốt.”
Lời này Kiều Nhân không có nghe thấy.
Cô chỉnh đốn lại quần áo rồi xuống xe, sau đó đứng trước cửa xe cuốn chặt quần áo vào người cho ấm.
Kỷ Hàn Thanh ngồi trên xe, từ cửa kính nhìn ra ngoài thấy bóng hình nhỏ bé kia ngày càng xa, sau đó rẽ vào trong, dáng người cũng không nhìn thấy nữa.
Đầu bên kia điện thoại Phó Yến ngưng lại mấy giây: “Cái gì rất tốt cơ?”
-Dáng người rất tốt nha.
Phó Yến: “...”
Cái này thì chỉ có ôm cục tức vào người mà chết thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Kiều Nhân nhận được điện thoại thông báo cô đã trúng tuyển qua buổi phỏng vấn của phòng nhân sự.
Điện thoại vừa tắt, bên tòa soạn đã ngay lập tức gửi thư điện tử qua, phần đầu là giới thiệu về tòa soạn, còn phần sau là những quy định trong công việc.
Buổi sáng đúng chín giờ phải đến tòa soạn báo danh, điều này có cũng được mà không có cũng chả sao, là nhân viên kỳ cựu thì có thể xem nhẹ việc này, nhưng đối với thực tập sinh mà nói, đây mặc dù không được tính là quy định bắt buộc nhưng ít nhất cũng phải tuân theo một chút để tượng trưng.
Kiều Nhân nhìn đồng hồ, đã tám giờ bốn mươi phút.
Phòng nhân sự như bấm giờ, đúng thời điểm gọi điện tới, trước giờ đi làm thông báo cho cô, vừa rồi còn nhấn mạnh một câu: “Nếu như hôm nay không có việc gì gấp thì có thể đi làm từ bây giờ.”
Kiều Nhân từ trên giường vội vã nhổm dậy, vừa hay lúc ra khỏi nhà là đúng chín giờ.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm, nhưng tới tòa soạn lại không có gì để làm.
Bộ phận phụ trách mảng xã hội có không ý phóng viên, nhưng vì là sắp tới cuối tuần, còn lại hai ngày thì mọi người cơ bản cùng đều làm việc bên ngoài, nên phòng làm việc chỉ có ba cô gái, bởi vì đã hoàn thành công việc trước thời hạn nên bây giờ mọi người đang vây quanh nói chuyện đủ mọi thứ trên đời.
Đúng là chỉ cần ba người đàn bà cũng đã thành một cái chợ, Kiều Nhân bước vào là lúc cả phòng đang náo nhiệt tám chuyện, âm thanh bàn tán về nam minh tinh nào đó cơ hồ muốn lật tung mái nhà, chỉ đến khi giám đốc phòng nhân sự ho khan một tiếng: “Rồi rồi dừng được rồi, để chúng ta còn làm quen đồng nghiệp mới nữa.”
Tiếng nói vừa dứt, ba người phụ nữ đồng loạt ngừng miệng, xoay đầu nhìn ra phía cửa.
Giám đốc hài lòng gật đầu một cái, chỉ vào Kiều Nhân giới thiệu một lượt tên của từng người, sau đó dặn dò mấy câu, mong mọi người sống chung hòa thuận rồi rút lui đi làm công việc của mình.
Vị giám đốc vừa đi, phòng làm việc trở về với lặng im.
Mới vừa rồi mọi người còn hưng phấn bừng bừng tám đủ mọi chuyện bát quái trên đời thì bây giờ không ai nói câu nào, Kiều Nhân cũng không để ý quá nhiều, tìm được chỗ ngồi của mình sau đó dọn dẹp bàn làm việc.
Chừng mấy phút sau, có một cô gái đi đến chào hỏi: “Hi”
Kiều Nhân dừng lại việc dọn dẹp sau đó ngẩng lên cười với cô gái.
Cô gái này cũng không hơn lớn tuổi hơn cô là bao, hoặc nói đúng hơn thì cả ba người trong phòng làm việc nhìn đều không cách biệt tuổi tác với cô quá nhiều.
Ánh mắt Kiều Nhân vô định ở một chỗ, không thể nhìn tên người ta rồi ngắm dung mạo mà đánh giá tuổi tác được.
Người phụ nữ kia hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, đưa tay lên chỉ vào người mình rồi tự giới thiệu: “Tôi là Lục Hạ.”
Cô tiếp tục giới thiệu cho Kiều Nhân hai người còn lại: “Cái cô cao cao kia tên là Tiểu Lý, còn người mà da ngăm nhất ở đây thì cô gọi là Tiểu Hắc cũng được.”
Kiều Nhân: “...”
Giới thiệu như thế này, đúng là không hề làm bộ làm tịch chút nào.
Lục Hạ: “Cô biết vì sao Tiểu Hắc lại đen như thế kia không?”
-Bởi vì được gọi là Tiểu Hắc sao?
“Không phải, là bởi vì đen nên mới gọi là Tiểu Hắc.” Lục Hạ thao thao bất tuyệt: “Thật ra thì Tiểu Hắc đã trắng lên không ít so với năm ngoái rồi, cô cũng biết bộ phận chúng ta phải lăn lội ngoài đường ra sao rồi đấy, gió thổi mưa rơi cũng không sợ, nhiệt độ cao bốn mươi độ cũng phải đối đầu với mặt trời mà chạy ra ngoài lấy tin...”
Kiều Nhân tỏ ý đã hiểu gật đầu một cái: “Bị cháy đen luôn.”
Cô quay đầu nhìn nhân vật chính, mặc dù không thể nói là đen như cục than, nhưng nếu đặt cô gái bên cạnh đống than thì đúng là có đen thật.
Lục Hạ: “Nếu không muốn bị đen như vậy, phải chuẩn bị nhiều kem chống nắng vào, mấy lọ luôn đi... Vừa ngủ dậy cái là vô cùng bận bịu, có khi còn không có thời gian thay đồ.”
Kiều Nhân bắt đầu lo lắng cho bản thân mình trong thời gian sắp tới.
Vào thời điểm cô bắt đầu đi thực tập thì tiết trời đã vào thu rồi, nên chưa phải trải qua cái cảm giác bị ánh nắng hung ác chói cho đen mặt là như thế nào, bị Lục Hạ hù dọa như thế này, theo bản năng cầm điện thoại lên soi mặt mình.
Tiểu Hắc ném một quyển tạp chí phóng qua, ném trúng đầu Lục Hạ: “Cô đừng nghe Lục Hạ nói bậy nói bạ, tôi là trời sinh da đã đen rồi chứ không phải là bị ánh nắng làm cho đen.”
Cuối cùng còn nhạo báng Lục Hạ một câu: “Cô cũng đi soi gương đi nha, đừng có so đo với Tiểu Kiều...”
Những lời như thế này với mọi người trong phòng đều vô cùng quen thuộc, đã “quen cửa quen nẻo” bắt đầu gọi cô là Tiểu Kiều, Tiểu Hắc liếc mắt qua liền nói với Kiều Nhân: “Cô cũng không trắng bằng tổng giám đốc Kỷ nha.”