Kiều Nhân khi nghe thấy hai chữ “phòng bệnh”, trong lòng có chút gì đó lộp bộp rơi. Trong đầu nghĩ hẳn là bị thương rất nghiêm trọng đi, đến mức phải nằm viện thế này.
Để tỏ lòng biết ơn cùng áy náy của bản thân mà cô không biết xấu hổ đi mua cháo có sẵn ở tiệm cơm, còn đặc biệt còn tự tay đun lại cả nửa ngày trời.
Bây giờ đi vào phòng bệnh nhìn một cái thì có vẻ đặc biệt nghiêm trọng. Cái thìa cũng không cầm được, đến ăn cơm cũng không tiện.
Lúc này Phó Yến đang nằm ở giường bệnh đối diện, tay trái cầm máy tính bảng vô cùng mất tự nhiên, không biết phải làm gì, Kiều Nhân liền đem bình giữ nhiệt đặt lên bàn, vậy mà người kia một lúc sau cũng không thấy động vào.
Kiều Nhân tốt tính nhắc nhở: “Chú ăn đi nhân lúc cháo còn nóng.”
Người đàn ông nhìn xuống bàn tay được băng bó của mình rồi ngước lên nói với Kiều Nhân: “Không tiện.”
Phó Yến trợn tròn mắt há hốc mồm.
Chẳng phải chỉ là xước một mảng da thôi hay sao, mới vừa rồi còn lướt điện thoại như người bình thường vậy mà cô gái này bước vào một cái trong nháy mắt đã biến thành người tàn tật rồi.
Nói cho cùng thì đây chẳng phải là không muốn tự mình ăn sao?
Phó Yến: “...”
Anh chưa thấy qua một Kỷ Hàn Thanh nào không biết xấu hổ như vậy.
Kiều Nhân theo bản năng hạ thấp tầm mắt, nhìn thấy tay anh được quấn gạc, không nhìn ra là quấn bao nhiêu vòng, chỉ là không thấy máu loang lổ.
Cô nhìn mấy giây, sau đó nói: “Thần kinh của chú bị tổn thương sao?”
Người nọ thờ ơ đáp: “Không biết.”
Phó Yến: “...”
Không biết cái đếch gì!
Rõ ràng là bình thường, vết thương cũng không đáng quan ngại, nếu không phải vì tai nạn vừa rồi dọa người xem sợ xanh mặt thì vừa rồi đi tới phòng chấn đoán đã bị y tá đá văng ra khỏi cửa từ lâu rồi.
Phó Yến mặt không đổi sắc nhìn anh, tay trái lướt trên màn hình động, mở ra điều khoản hợp đồng mà mấy ngày trước người ủy thác mang đến.
Kiều Nhân: “Thật sự không thể hoạt động sao?”
“...”
Kỷ Hàn Thanh giương mắt nhìn cô.
Biểu cảm người này lãnh đạm, vào lúc này ánh mắt lại trở nên thâm trầm, anh cũng không nói chuyện, khóe mắt khẽ híp rồi nhìn sang nơi khác.
Phó Yến che miệng: “Có thể là bị tổn thương đến thần kinh, bây giờ thành người tàn tật.”
Hai người còn lại không ai lên tiếng.
Tim Kiều Nhân đập loạn, quả thật bị mấy lời Phó Yến nói dọa cho sợ, lông mày nhíu lại, bình tĩnh mấy giây rồi mới mở miệng: “Luật sư Phó, chuyện như thế này thì ta có thể truy tố bọn họ vì tội cố ý gây thương tích cho người khác được không?”
Kỷ Hàn Thanh: “...”
Mẹ nó đây là trọng điểm mà cô muốn nói sao?
Phó Yến gật đầu: “Nhưng bây giờ có một vấn đề, đó là cấp trên của cô đang bị đói.”
Sau lời nhắc nhở như vậy, Kiều Nhân mới nhớ tới vừa rồi Kỷ Hàn Thanh nói “bất tiện”, cô quay đầu nhìn Phó Yến một cái, ánh mắt vô tội kia lại mang theo chút hy vọng.
“Đừng nhìn tôi.” Người đàn ông chỉ chỉ vào bộ âu phục đang khoác lên che đi bờ vai phải phải bó thạch cao: “Tôi càng bất tiện hơn.”
Áo khoác choàng ở bên ngoài, mới vừa rồi Kiều Nhân không có chú ý tới anh, còn tưởng là anh đến chăm sóc người bệnh, bây giờ nhìn lại, anh trông giống người cần được chăm sóc hơn là cái người kia.
Đúng như dự đoán, Phó Yến lại mở miệng: “Tiểu thư Kiều, cô không nhìn thấy trên đầu tôi cũng quấn gạc sao?”
Kiều Nhân: “...”
Cô quả thật là không nhìn thấy.
Phó Yến ngày hôm qua vừa gặp tai nạn giao thông, bác sĩ sợ anh bị chấn thương vùng não bộ, nếu bảo anh nằm viện quan sát hai ngày, kết quả nằm viện rồi mà cũng có thể bị Kỷ Hàn Thương làm trọng thương thêm.
Tính nhẫn nại của anh cũng không cao, khi mở miệng nói thì thanh âm đã có chút không kiên nhẫn: “Tôi bây giờ là bệnh nhân, cần được nghỉ ngơi.”
Ý muốn nói là “Nhanh cút đi, mau biến cho khuất mắt tôi.”
Kiều Nhân thế nhưng lại không hiểu ý, cũng không muốn tự làm xấu mặt mình nên kéo ghế ngồi xuống, tay mở hộp cháo ra.
Cô lớn như thế này còn chưa bao giờ đút cơm cho một người đàn ông nào.
Ngụy Dịch Liên thời gian trước bị bệnh, nằm trên giường không muốn động đậy, người khác cũng không thể làm gì cậu, cậu liền dựa sát vào Kiều Nhân đòi chị đút cho ăn.
Lúc ấy Kiều Nhân đã nói rằng nếu cậu ở trong top mười của lớp được một lần, cô sẽ cân nhắc đến việc đút cơm cho cậu.
Vì vậy câu nói này được Ngụy Dịch Liên biến thành một nguyện vọng to lớn.
Kết quả mấy năm trôi qua, Ngụy Dịch Liên không những không hoàn thành được ước nguyện mà thành tích học tập còn kéo xuống thê thảm.
Nhưng dù gì thì Kỷ Hàn Thanh cũng không giống với Ngụy Dịch Liên.
Một người vừa là cấp trên vừa là trưởng bối của cô, một người là em trai... Không có cách nào dùng biện pháp giống nhau.
Kiều Nhân hướng tới giường bệnh rồi hít sâu mấy giây, tay vừa mới chìa ra liền run rẩy.
Buổi sáng Tiểu Hắc còn mới tổng kết lại cái người này: “Một bên thì không dám nhìn thẳng còn một bên lại không nhịn được muốn ngắm thêm chút nữa.”
Đặt vào hoàn cảnh Kiều Nhân lúc này, cả hai vế đều vừa khớp với nhau.
Cổ tay tựa như không có lực, nhẹ nhàng run rẩy cầm thìa cháo đưa tới, cách khóe miệng anh chưa tới 2cm thì ngừng lại.
Tư thế như thế này có chút mập mờ, còn thêm cả người thứ ba huýt sáo một cái: “Tiểu thư Kiều, tôi hiện giờ cũng bị bất tiện nha.”
Tay Kiều Nhân cứ như vậy cứng đơ một chỗ, vừa muốn phá vỡ ranh giới vừa muốn rút về, người đàn ông trên giường liền nhấc tay một cái, dùng lực cầm lấy cổ tay cô kéo về phía trước, đưa muỗng cháo vào miệng mình.
Trên cổ tay cô tựa như có mùi hương rất nhạt, Kỷ Hàn Thanh cầm cổ tay cô mấy giây, sau đó mới buông lỏng năm ngón tay.
Kiều Nhân chỉ tay: “Sao giờ có thể hoạt động được rồi?”
Cô chú ý vừa rồi Kỷ Hàn Thanh bị thương ở tay phải cơ mà?
Gương mặt người đàn ông không đổi sắc, cầm lấy điện thoại di động rồi ngồi dậy: “Đột nhiên có thể động được rồi.”
Phó Yến vẫn ngồi đó huýt sáo: “Nhưng tôi vẫn không thể hoạt động được nha.”
Câu nói sau đó của Phó Yến Kiều Nhân còn chưa nghe ra đã bị kéo ra khỏi phòng bệnh, sau đó cửa phòng khép lại sau lưng, ngăn cách âm thanh ở bên trong vọng ra ngoài.
Trong hành lang có không ít người, phần lớn đều là người nằm trên giường bệnh lâu quá nên đi ra ngoài hoạt động gân cốt.
Kiều Nhân đi theo Kỷ Hàn Thanh thẳng đến cuối hành lang, anh ngẩng đầu nhấn nút thang máy.
Tầm mắt cô vẫn đặt trên bàn tay phải bị băng bó của anh: “Thật sự là không có chuyện gì chứ?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, sau đó đáp lại bằng giọng nói trầm khàn.
“Đinh” một tiếng, thang máy mở ra, rất nhanh có người từ bên trong đi ra.
Từ phòng bệnh đi xuống tầng có không ít người, hai người họ lần lượt bước vào, thang máy đã kín người.
Kiều Nhân rụt người vào trong góc, dùng chút sức lực rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy mình, tầm mắt nhìn về phía trước, từ trong khe hở giữa những người đứng với nhau mà nhìn thấy thang máy đang xuống đến tầng mấy.
Xuống đến tầng ba, thang máy dừng lại, có thêm hai người đi vào.
Vì vậy mà Kiều Nhân càng lui sâu vào trong góc, lưng sắp chạm vào vách tương thì người được kéo dịch lên, còn anh thì lui xuống vài bước.
Cứ như vậy mấy giây, hai người liền đổi vị trí cho nhau.
Kiểu Nhân đứng ở phía trước, bên tai như có hơi thở nóng bỏng quấn lấy, cô khẽ đưa tay lên sờ, có cảm giác xấu hổ liền tìm đề tài để phá vỡ yên lặng, sau đó cô hỏi một câu: “Chú không ở lại viện được sao?”
Sợ anh đứng đằng sau không nghe thấy, Kiều Nhân còn cố ý nghiêng mặt quay sang để nói chuyện.
Trong thang máy bốn xung quanh đều là mặt kính, Kiểu Nhân hạ tầm mắt, sau đó thấy Kỷ Hàn Thanh cúi người, chênh lệch giữa hai người không quá lớn nhưng như kiểu là tâm linh tương thông mà hai bàn tay cùng chạm vào nhau.
Môi anh kề ngay bên cạnh tai Kiều Nhân mà nhẹ nhàng chà sát, ôn ôn nhu nhu, Kiều Nhân nhìn vào tấm gương phản chiếu hình bóng mình với anh mấy giây, sau đó thấy mới thấy anh nói: “Không ở lại được.”
Vừa dứt lời, thang máy liền mở ra.
Đã xuống tới đại sảnh của bệnh viện ở tầng một, những người bên trong vừa đi ra vừa tán ngẫu với nhau, trước mũi Kiều Nhân tựa như vẫn còn mùi hương vấn vít xung quanh, sạch sẽ tinh khiết mang theo mùi của thuốc khử trùng khiến mũi có chút ngứa ngáy.
Kiều Nhân đứng không nhúc nhích, cho đến khi mọi người lần lượt ra khỏi thang máy cô mới hoàn hồn trở lại, nhấc chân đi ra ngoài.
Kỷ Hàn Thanh đi theo sau lưng cô, nhìn cô bước chậm rãi so với người khác, một bên tai hơi đỏ, chỉ để lộ ra bên ngoài chiếc cổ nhẵn nhụi trắng nõn, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Anh giơ tay chạm vào môi, khẽ khàng cười lên một tiếng.
Từ thang máy ra đến cửa bệnh viện, Kiều Nhân suýt chút nữa té ngã đến hai lần.
Sau đó vừa ra khỏi bệnh viện, có cơn gió lạnh lùa qua khiến cô ngay lập tức thanh tỉnh, nghĩ Kỷ Hàn Thanh được nhận nhiều thẻ phòng như vậy chắc chắn không để ý đâu, cô việc gì phải khẩn trưởng như thế này làm gì. (cơ bản là tai chị bị môi chú Kỷ khẽ chạm qua nên cứ suy nghĩ mãi =))))
Kiều Nhân đấu tranh tư tưởng mấy phút, đi lại mấy bước sau đó hít sâu một cái, cơ bản đã hoàn toàn tỉnh táo.
Tay Kỷ Hàn Thanh mặc dù không đáng quan ngại nhưng để mà lái xe thì không tốt lắm, đưa chìa khóa xe cho Kiều Nhân rồi đứng ở ven đường đợi cô lấy xe.
Phó Yến gọi điện tới, vừa mở miệng đã ném ra ba chữ: “Không biết xấu hổ” (từ này ở bên Trung chỉ có ba chữ 不要脸)
Xe dừng lại bên chân.
Kỷ Hàn Thanh lơ đễnh, mở cửa xe ngồi vào, vừa đóng cửa xe lại thì nghe thấy Phó Yến hỏi: “Cái người lạnh lùng này, có phải cậu thích em ấy đúng không?”
Không đợi anh trả lời, Phó Yến đã bắt đầu suy đoán: “Bởi vì em ấy đưa thẻ phòng cho cậu à?” (hết sức thực tế =)))))
-Nhưng đưa thẻ phòng cho cậu đâu phải chỉ có mỗi em ấy đâu?
Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, tư thế có chút lười biếng, hạ tầm mắt, từ gương chiếu hậu liếc nhìn cái người đang chuyên tâm lái xe kia.
Cô nhóc này rõ ràng là cố ý nhiều cái, ban đầu vào cái thời điểm đưa cho anh thẻ phòng thì mặt không đỏ tim không đập, vậy mà vừa rồi đứng dựa sát vào người anh hôn một cái (thực ra cũng không thể coi là hôn được) thì mặt lại đỏ lên.
-Nếu không thì tớ cũng đưa thẻ phòng cho cậu nhé?
-Cút.
Nói xong câu này lười tiếp chuyện với Phó Yến, lập tức cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, Kiều Nhân đem xe đỗ lại ở ven đường, phía trước không kẹt xe, cũng không có đèn xanh đèn đỏ, cô nhìn chằm chằm vào phía trước hơn nửa phút, sau đó mới hậu tri hậu giác quay đầu lại hỏi: “Chú, địa chỉ nhà chú ở đâu?”
Cô vừa rồi lái xe trong vô thức, đi hết mấy đoạn đường rồi cô cũng không biết nhà Kỷ Hàn Thanh nằm ở đâu.
Đã lên tiếng rồi nhưng người kia vẫn chưa chịu đáp lại.
Kỷ Hàn Thanh giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng lên, đuôi mắt nhếch lên cao, cặp mắt vô cùng thâm thúy mà nhìn cô: “Kiều Nhân, em nóng à?”
Miệng anh nhẹ nhàng thốt lên một câu, khuôn mặt anh vô cùng đẹp trai, lúc mở mắt còn cười lên một cái, cặp mắt đòa hoa kia trong tích tắc đã khiến vẻ ngoài lịch sự của anh thêm mấy phần phong lưu.
Kiều Nhân theo bản năng lắc đầu một cái, sau đó nghe thấy anh nói: “Em đã đỏ mặt mười phút rồi.”