Những lời vừa định nói liền nghẹn lại trong cổ họng, Kiều Nhân bình tĩnh lại, nhẹ nhàng mở miệng:
-Mơ thấy cái gì?
Lúc hỏi câu này, trong lòng Kiều Nhân đang gào thét cầu mong câu trả lời ngàn vạn lần đừng liên quan tới cô. Kết quả hiển nhiên đời không như mong ước, Kỷ Hàn Thanh nhếch môi:
-Mơ thấy em.
Bất kể là hôm qua việc anh quá chén sau đó làm loạn với cô được coi như là một giấc mơ hay thật sự anh có mơ thấy cô đi chăng nữa, đối với Kiều Nhân mà nói thì cũng đều chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Kiều Nhân không đáp, định dừng lại chủ đề này, ngồi đợi giáo sư Từ quay trở lại.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, 3 giờ 15 phút.
Hai người cứ giằng co trong im lặng như vậy cả nửa ngày, mỗi giây trôi qua tựa như cả năm, thế mà từ khi Kiều Nhân bước vào tới giờ mới có 5 phút.
-Không muốn biết anh mơ thấy gì à?
-Không muốn!
Kiều Nhân ngay lập tức phản bác, lời vừa thốt ra khỏi miệng mới nhận ra bản thân quá kích động. Đưa mắt nhìn Kỷ Hàn Thanh một cái, quả nhiên thấy mi mắt anh khẽ động, khóe miệng như cười như không:
-Tại sao?
Cô vội vã tìm cho mình một đường lui:
-Đều là mơ cả thôi, cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Ai mà chẳng nằm mơ chứ.
Khi học đại học cô từng có thời gian chết mê chết mệt gà rán vô cùng ăn khách bấy giờ, si mê tới mức khi ấy cô từng mơ thấy bản thân và con gà cùng xuyên không về thời cổ đại, sau đó con gà kia mang kiệu khổng lồ tới rước cô về làm dâu.
Còn bây giờ à... đừng nói đến cái kiệu khổng lồ đó, đến bộ mặt của con gà ấy như thế nào cô còn chưa được chứng kiến.
Không nói đến chỉ qua mấy năm sau, cô đã liệt gà rán vào danh sách còn lại trong hồi ức.
Tóm lại vẫn nên sống thực tế thì hơn, Kiều Nhân lôi từ trong đầu ra mấy câu châm trong ngôn trong mấy quyển “Hạt Giống Tâm Hồn” để bào chữa cho bản thân thì chợt nghe Kỷ Hàn Thanh lên tiếng:
-Cũng không hẳn là mơ.
Giọng anh hơi khàn, nghe rất mê người.
Kiều Nhân vô thức thuận theo: “...Ừ”
Mất mấy giây Kiều Nhân mới phản ứng lại được:
-Vậy là cái gì?
Cô gái còn chưa tốt nghiệp đại học, mặc dù theo nghề này cũng đã tiếp xúc với kha khá kiểu người trong xã hội, nhưng vẫn còn chút gì đó non nớt. Đôi mắt đen láy rạng ngời, trong veo tựa nước trong hồ, chỉ cần có chút gió lướt qua là mặt nước sẽ lên xuống nhấp nhô
Kỷ Hàn Thanh đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của cô ngày hôm qua khi anh hôn cô. Kiều Nhân cũng nhìn anh như vậy, chỉ là đáy mắt có thêm đôi nét kinh sợ.
Ngày hôm qua anh cũng không uống nhiều rượu, hoàn toàn không say đến mức ngủ một giấc dậy là quên hết, bình thường tuyệt đối cũng sẽ không làm loại chuyện như vậy.
Nhưng người trước mặt lại là Kiều Nhân, Kỷ Hàn Thanh hoàn toàn không thể khống chế được mình, đầu óc nóng lên liền mượn men rượu mà hôn cô.
Nói anh mơ cũng đúng là thật, mơ thấy sau đó thì Kiều Nhân đưa anh về nhà.
Trong mơ.. Anh hôn cô, ôm cô?
Không không không, còn nhiều hơn thế.
Đối với anh mà nói thì cũng chẳng phải là giấc mơ tốt đẹp gì.
Ba giờ sáng, Kỷ Hàn Thanh xuống giường vọt vào phòng tắm dội nước lạnh cho tỉnh táo, bốn giờ sáng lại quay về giường, ngủ chưa tới hai tiếng đã lại dậy làm việc.
(Editor: Hẳn là mộng xuân thấy con gái nhà người ta:)))))
Lúc đang xử lý bản thảo anh còn suy nghĩ, sau này tuyệt đối sẽ không uống rượu trước mặt Kiều Nhân nữa.
Trước mắt Kỷ Hàn Thanh như có hình ảnh nào đó vụt qua, cổ họng cũng có chút nóng lên, anh đưa tay ấn nhẹ yết hầu, dứt khoát theo như ý muốn của Kiều Nhân mà lơ đi chuyện ngày hôm qua:
-Không có gì.
Nhìn sang, quả nhiên thấy Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu cô nương rất xinh xắn, vừa có chút mềm mại yêu kiều của thiếu nữ lại vừa có chút quyến rũ của phụ nữ, ngây thơ như một tờ giấy trắng.
Càng trong sáng như vậy lại càng khiến cho người ta muốn “làm loạn“.
Kỷ Hàn Thanh cảm thấy mình có chút... bệnh hoạn, anh nhíu mày, nghiêng đầu đi không nói nửa lời.
Kiều Nhân thở phào, cảm tưởng như ngay cả lỗ chân lông cũng dãn ra rồi, cô lại nhìn đồng hồ:
-Giáo sư Từ đâu rồi?
Kỷ Hàn Thanh: “Không biết”
Kiều Nhân ngạc nhiên nhìn anh:
-Không phải anh là con trai giáo sư Từ đó chứ?
Kiều Nhân nghĩ thầm, tốt nhất là không phải đi, ai ngờ vừa muốn thở phào một cái, liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nhẹ “Ừ” một tiếng.
Kiều Nhân: “....”
Kỷ Hàn Thanh: “Kỷ Niệm không nói cho em biết à?”
Kiều Nhân lắc đầu.
Lúc cô bị giáo sư Từ gọi lên mỗi ngày thì còn chưa quen Kỷ Niệm, cơ bản không nhìn ra mối liên hệ giữa bọn họ....
Kỷ Niệm cũng biết truyền kì về việc bị gọi tên của Kiều Nhân, nhưng cơ bản cũng không hỏi kĩ, chỉ cười nhạo cô vài câu...
“Em Kiều Nhân, trả lời giúp cô vấn đề này”
Trong một thời gian dài, Kiều Nhân cứ nghe thấy câu nói này liền toát mồ hôi.
Cô cũng không rõ tại sao giáo sư Từ lại để mắt tới mình, trước đây Lục Hạ cũng đã nói rồi, mỗi ngày trong tiết của giáo sư Từ cũng không chỉ có mình cô ngủ gật.
Mấy lần trước Kiều Nhân đi học, thấy hàng ghế trước mặt giáo sư Từ có đến hai sinh viên ngủ gật, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thấy họ bị gọi tên.
Kiều Nhân càng nghĩ càng nhức đầu, lần thứ ba liếc mắt xem giờ.
Còn tận năm phút nữa.
Vừa nhìn xong chưa tới hai giây thì cửa chợt mở, giọng của giáo sư Từ cũng vang lên:
-Em Kiều Nhân, tới đây lúc nào thế?
Kiều Nhân lập tức theo phản xạ đứng lên:
-Em mới tới thôi ạ.
Giáo sư Từ mang theo 1 con mèo, đứng ở cửa vừa đổi giày vừa nói:
-Cô ngủ trưa rồi đem mèo ra ngoài đi dạo, xin lỗi vì để em đợi lâu rồi.
-Không có, em cũng vừa mới tới.
Con mèo trắng kia lao về phía này, nhảy vào trong ngực Kỷ Hàn Thanh, kêu “meo meo” hai tiếng.
Kiều Nhân nhìn về phía con mèo mà ghen tị.
Cô có một nguyện vọng từ nhỏ tới lớn là nuôi một con mèo. Nhưng mẹ Tống lại bị dị ứng nhẹ với lông động vật, sau đó cô ở kí túc xá, rồi lại cùng Kỷ Niệm thuê trọ, đi thực tập vô cùng bận rộn nên mãi không nuôi được mèo.
Kiều Nhân say mê nhìn con mèo một lát rồi hướng sang giáo sư Từ đang đi tới, đặt áo khoác xuống bên cạnh, liếc nhìn Kiều Nhân rồi nhìn Kỷ Hàn Thanh, lát sau liền nói:
-Mẹ cảm thấy hai đứa có quen biết.
Kiều Nhân theo bản năng quay đầu nhìn Kỷ Hàn Thanh.
Anh hơi cúi đầu, vuốt vuốt đuôi mèo:
-Có quen.
Giáo sư Từ: “Mẹ cũng biết hai đứa quen nhau”
Kiều Nhân: “......”
Vậy lần trước giáo sư Từ còn nói muốn giới thiệu bọn họ làm quen là có ý gì?
-Vì cũng không chắc chắn lắm nên mới thuận miệng nói.
Từ Thanh Mân nhanh chóng giải đáp thắc mắc trong lòng Kiều Nhân. Bà cũng không quen thân với Ngụy Duyên nên hôn lễ ngày trước cũng không tham gia, cơ bản không biết Ngụy Duyên và Kiều Nhân lại có quan hệ tới nhau. Cho nên bà cũng chỉ coi Kiều Nhân như một học sinh bình thường không hơn không kém. Bà vẫy tay kêu cô ngồi xuống:
-Nếu biết thì đã không cần giới thiệu làm gì nữa.
Kiều Nhân vừa ngồi xuống, Từ giáo sư lại nói:
-Có kế hoạch gì cho đề mục luận văn chưa?
-Em định viết bài về tình trạng xử lý rác thải ở các khu dân cư xung quanh đây ạ
Giáo sư Từ gật đầu:
-Sắp tới cố chạy đi chạy lại nhiều nhiều, đến các hộ dân cư tìm hiểu một chút.
Hạn nộp luận văn tốt nghiệp là tới cuối tháng tư, vẫn còn kha khá thời gian.
-Giữa tháng tư thì đem tới cho cô xem qua.
Giáo sư Từ cầm điện thoại gửi mấy tập tin cho Kiều Nhân, sau đó phân tích đại khái cho cô những chỗ nào nên tập trung nghiên cứu.
Hai người cứ thế nói chuyện từ ba rưỡi tới bốn giờ.
Kiều Nhân ngồi thẳng lưng, vừa nghe vừa cầm bút ghi chép vào sổ những ý chính, người kia ôm mèo ngồi đối diện cũng không nói câu nào.
Từ đầu tới cuối anh vẫn luôn im lặng, nhưng cảm giác tồn tại lại vô cùng mạnh mẽ.
Tới khi giáo sư Từ nói xong, Kiều Nhân không nhịn được đưa mắt nhìn anh một cái, vừa liếc qua thì nghe thấy giáo sư Từ hỏi một câu không ăn nhập tới chủ đề chút nào:
-Kiều Nhân, em có biết tại sao mỗi tiết cô đều gọi em đứng lên trả lời câu hỏi không?
Kiều Nhân sửng sốt, ngón tay đặt trên điện thoại di động ngưng vài giây, lắc đầu. Vừa muốn hỏi, người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng kia bỗng nhíu mày: “Mẹ...”