Trong đầu cô ấy đang dựng lên một kịch bản, tựa như là phải đợi Kiều Nhân ra câu trả lời nhất trí cùng mình vậy nên cầm tay Kiều Nhân lay lay: “Tiểu Kiều, cô thấy có đúng không?”
Kiều Nhân: “...”
Sớm biết như thế này cô đã ném cái dép sang cửa phòng người khác.
Hiện trường bởi vì cây cầu sụp đổ, sỏi đá cùng đất bùn vương vãi ở trên mặt đất mà tạo thành một mớ hỗn độn, vô cùng gồ ghề.
Kiều Nhân nhẹ nhàng đặt một chân xuống, một tay vẫn nắm lấy Lục Hạ, bước đi có chút khó khăn.
Cô không có ý định muốn tiếp tục đi cùng Lục Hạ.
Kết quả sau khi đi được mấy bước, Kiều Nhân dừng lại, cô cảm thấy mình với tư cách là người trong cuộc, không phải cái gì cũng có thể nói ra hết được, mở miệng giải thích: “Không phải là dép của Hạ tỷ.”
Lục Hạ sửng sốt một chút: “Cái gì cơ?”
Ánh mắt Kiều Nhân hướng sang một bên, cúi đầu làm dáng vẻ điều chỉnh máy ảnh: “Tối hôm qua lúc tôi đi ra ngoài gặp phải Hạ tỷ, cô ấy đi giày cao gót.”
-Tối hôm qua cô ra ngoài lúc nào?
-Thời điểm cô đi tắm?
Tối muộn, còn lợi dụng lúc cô đi tắm mà chuồn ra khỏi phòng, ánh mắt Lục Hạ càng trở nên kỳ quái: “Đi làm cái gì?”
-Đi nhặt hành lý.
Kiều Nhân không muốn tiếp tục chủ đề này, nói một câu tổng kết sự việc: “Dù sao cũng không phải dép của Hạ tỷ, càng không xuất hiện cái sự việc kịch liệt trong đêm.”
-Vậy là dép của ai được nhỉ?
Kiều Nhân: “...”
Tính cách soi mói đào bới của Lục Hạ, thật sự không khác nào mẹ Tống.
Kiều Nhân quay đầu nhìn cô, đặc biệt nghiêm túc cho cô ấy một gợi ý: “Vậy cô phải đi hỏi Kỷ tổng.”
Cô không tin rằng với lá gan của Lục Hạ có thể dám trực tiếp chạy đi hỏi Kỷ Hàn Thanh.
Lời này vừa nói ra, quả nhiên Lục Hạ xua tay một cái, “Không được không được...”
Vừa nói hết chữ “được”, Lục Hạ đã nói thêm một câu: “Tôi chắc chắn Kỷ tổng không phải dạng người tùy tiện như vậy, loại gái ngành như Hạ tỷ mà cũng để ý.”
Kiều Nhân rất giỏi, đã nhanh chóng chụp mấy tấm hình từ đằng xa, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Hạ vẫn đang nói không ngừng nghỉ.
-Cô mới tới tòa soạn có thể không biết chứ Hạ tỷ làm cái trò như thế kia cũng không phải lần đầu...
Lục Hạ lại gần, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Trước kia Kỷ tổng chưa làm việc ở tòa soạn, tôi nghe nói khi xưa cô ta cùng tổng giám đốc cũ có đi công tác xa, nửa đêm cũng dậy gõ cửa phòng người ta...”
-Cô có biết tổng giám đốc trước kia của chúng ta không? Gọi là Lưu tổng, hơn bốn mươi tuổi, con đầu cũng lên cấp hai rồi, Hạ tỷ gõ cửa phòng ông ta, gõ vài lần liền bị vợ ông phát hiện.
Nội bộ mọi ngành nghề đều không thiếu những tin bát quái, Lục Hạ nuốt nước miếng một cái, vừa đi theo Kiều Nhân tiến lên phía trước vừa nói chuyện sau này: “Số điện thoại của các bộ phận trong toàn soạn đều là được công khai, vợ Lưu tổng cũng không xử lý âm thầm, không ngừng gọi vào số điện thoại bộ phận của chúng ta để mắng chửi cô ta...”
-Mọi người trong thời gian đó không ai dám nghe điện thoại.
Kiều Nhân cười một chút: “Cho nên không ai nhấc máy nghe?”
-Nào dám không nghe chứ...
Lục Hạ thở dài: “Người gọi điện thoại đến cũng không chỉ một người, mọi người sợ bỏ qua biết bao chứng cứ của người dân, mỗi lần nghe điện thoại cũng để tai cách ống nghe thật xa, nếu nghe câu đầu tiên người bên kia không mở miệng mắng to thì mới dám nhích lại gần.”
Kiều Nhân: “Chuyện xảy ra bao lâu rồi thế?”
-Mới năm ngoái...
Chỉ là khi đó cũng có mình nội bộ chuyên ngành của các cô huyên náo ầm ĩ.
Rốt cuộc, đây cũng chẳng phải là chuyện vinh quang đẹp đẽ gì, các cô cũng chỉ nói chuyện riêng tư sau bữa ăn chứ không bát quái ra bên ngoài.
Kiều Nhân: “Sau đó thì xử lý như thế nào?”
-Lưu tổng bị điều đi noi khác, chuyện này không được giải quyết triệt để. Chỉ là tôi cho rằng qua vụ việc đó cô ta ít nhất cũng phải nhớ rất lâu, kết quả ai nghĩ tới đức hạnh tệ hại như vậy.
Kiều Nhân không tiếp lời, định đi tới trước đám đông, trò chuyện cùng người dân địa phương để hỏi thăm về tình hình mấy ngày nay.
Đến lúc đi rồi, Lục Hạ vẫn luôn miệng: “Chắc là nhìn thấy Kỷ tổng của chúng ta vẫn còn độc thân nên mới bước đến sán lại.”
Một người đàn ông có ngoại hình đẹp trai, lại thêm cả sự nghiệp thành công, được nhiều người thích cũng là chuyện thường tình.
Kiều Nhân cũng hiểu đạo lý này, cô gật đầu một cái, sau đó mở miệng cắt đứt cái chủ đề: “Được rồi, kiềm chế lại cái nào, thời tiết có vẻ không tốt, chúng ta phải mau chóng hiểu rõ tình huống ở chỗ này rồi nhanh về thôi.”
Trời u ám ảm đạm, không đoán được khi nào thì mưa rơi xuống như thác đổ.
Cây cầu này kéo dài khoảng một cây số từ phía đông sang phía tây, phòng viên các cô từ những tòa soạn khác nhau đều tản ra, Kiều Nhân cùng Lục Hạ ở phía tây, đây là khu vực cây cầu sụp đổ nghiêm trọng nhất.
Kiều Nhân đưa tay lên chỉ vào lớp mây đen kịt trên bầu trời: “Muốn lát nữa bị mưa giội cho ướt như chuột lột sao?”
-... Không muốn.
Lục Hạ sờ mũi, lúc này mới hậm hực ngậm miệng, kiềm chế tâm tình cùng cô hòa vào dòng người.
---
Bởi vì trước đó hai người đã có công tác chuẩn bị đầy đủ, cho nên lần này phỏng vấn đặc biệt thuận lợi.
Kiều Nhân và Lục Hạ phỏng vấn những người sống trong mấy ngôi nhà gần kề, sau đó lại đi vòng quanh cây cầu để chụp ảnh, chờ đến khi hoàn tất công việc đã là ba tiếng sau.
Mưa vẫn rả rích không ngừng, bởi vì bây giờ mưa to hơn vừa rồi một chút, nửa tiếng trước Kiều Nhân đã lấy ô ra, sau đó để Lục Hạ che ô còn mình thì cầm máy ảnh đi khắp nơi chụp hình.
Thời tiết không tốt, rõ ràng mới đến buổi trưa, đã chìm vào màn đen giống như là gần chạng vạng tối rồi.
Kiều Nhân chụp xong bức hình cuối cùng, sau đó mở điện thoại ra xem giờ.
Mười hai giờ hai mươi.
Lục Hạ mặc không nhiều, vào lúc này hận không thể sát lại gần Kiều Nhân, mở miệng run lẩy bẩy hỏi cô: “Tiểu Kiều, cô có lạnh không?”
-Có một tẹo.
Mở WeChat lên lướt một chút, thấy nhóm WeChat đã rầm rộ.
Mười mấy người trong chuyến đi công tác này tạo thành một nhóm, vào thời điểm phân công làm việc, mọi người đều dựa vào nhóm này để liên lạc với nhau.
Tiểu Lý: Chúng ta vẫn còn ngày mai nữa sao?
Tiểu Vương: Chắc chắn rồi, lần công tác này không phải là đi năm ngày sao? Trở về đúng lúc nghỉ lễ cùng người yêu.
Tiểu Lý: Qua tết Thanh minh luôn sao?
Tiểu Vương: Cút nhanh!
Kiều Nhân đọc lại từ trên xuống dưới, vừa muốn thoát ra, lại thấy một nữ đồng nghiệp gửi vào trong nhóm một tin nhắn: “Xong đời rồi, xe giống như bị hỏng rồi.”
“Mọi người ở bên kia có xe nào có thể dồn thêm người không?”
Mười mấy người, chỉ có tổng cộng bốn xe, giờ lại hỏng mất một.
Kiều Nhân và Lục Hạ bốn mắt nhìn nhau một cái, sau đó gõ chữ gửi vào trong nhóm: “Mấy người vậy ạ?”
“Bốn người.”
Đầu bên kia nữ đồng nghiệp rất nhanh nhắn thêm một câu: “Hai nam hai nữ.”
Kiều Nhân: “Bọn em ở bên này được ạ.”
Nữ đồng nghiệp: “Có thật không?”
Lần này Kiều Nhân vẫn chưa trả lời lại, trong nhóm đang nói chuyện phiếm bỗng dưng hiện lên một ảnh đại diện hình cái đầu: “Giả.”
-Đây không phải Kỷ tổng sao?
Ánh mắt Lục Hạ sáng lên, vốn đã làm việc nửa ngày trời, giờ cả người sa sút tinh thần, kết quả vừa nhìn thấy con người này ngay lập tức hứng thú trở lại: “Anh ấy thật sự sẽ gửi tin nhắn nói chuyện trong nhóm đấy à?”
Kiều Nhân: “...”
Tin nhắn Kỷ Hàn Thanh vừa gửi tới, nửa ngày không ai dám mở miệng.
Kiều Nhân dứt khoát không nói chuyện nữa, cất di động rồi lên xe.
Vừa mới cài dây an toàn thì tiếng tin nhắn trên WeChat vang lên, là nữ đồng nghiệp vừa rồi: “Tiểu Kiều, em thật sự không qua đây đón bọn chị sao?”
Sau đó còn gửi đến một đống icon khóc lóc than vãn.
Kiều Nhân: “Các chị đang ở nơi nào thế?”
Đầu bên kia nhanh chóng gửi định vị tới.
Kiều Nhân xác nhận vị trí rồi đưa cho Lục Hạ nhìn: “Đi qua đón người đi.”
Lục Hạ gật đầu một cái, vừa định rời tầm mắt đi chỗ khác, lại thấy cấp trên gửi tới một tin nhắn: “Tiểu Kiều à...”
-Sao thế?
-Kỷ tổng nói... Để bọn mình đưa xe cho các chị ấy.
Kiều Nhân giờ mới phản ứng được, thu lại điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn Kỷ Hàn Thanh gửi đến mấy lần, thời điểm gõ tin nhắn tay còn có chút run rẩy: Vậy tôi phải làm thế nào?
“Lên xe anh ngồi đi.”
“Tôi không lên.”
“Không nghe lời trừ tiền thưởng.”
Kiều Nhân không quan tâm lắm, dù sao tiền thưởng của cô cũng không có nhiều, vừa mới điều chỉnh tư thế ngồi đầu bên kia lại gửi thêm một tin nữa: “Trừ của bốn người kia”
Kiều Nhân: “...”
Kiều Nhân đấu tranh mấy giây, cuối cùng vì không muốn gieo họa cho quần chúng vô tội, hay là đàng hoàng chịu chết.
Năm phút sau, Kiều Nhân nhường xe cho bốn người kia, sau đó suy nghĩ có chết cũng phải lôi theo người chết cùng, kéo Lục Hạ mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì ngồi lên xe Kỷ Hàn Thanh.
Hai người ngồi thẳng vào ghế sau, cửa cũng đóng lại, Lục Hạ còn chưa kịp phản ứng, nhìn cô một cái, lại nhìn cấp trên ngồi ở phía trước một chút, hồi lâu không lên tiếng.
Kiều Nhân trong đầu nghĩ, dù sao có Lục Hạ ở ngồi bên cạnh, Kỷ Hàn Thanh sẽ không có khả năng làm ra chuyện như hôm qua.
Lục Hạ lúc này lại vô cùng đàng hoàng, không gây ra tai vạ gì, Kiều Nhân vui vẻ thanh tịnh, hắng giọng rồi nhẹ nhàng dựa mình vào cửa, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Kỷ Hàn Thanh từ kính chiếu hậu nhìn Kiều Nhân một cái.
Cô gái nhỏ lúc này đang nhíu chặt hàng lông mày, ánh mắt cong cong, lông mi thật dài, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhoẻn lên, tâm tình có vẻ cũng không tệ lắm.
Kỷ Hàn Thanh thu lại tầm mắt, sau đó cho xe chạy.
Bên trong xe một mực yên lặng, tiếng mưa rơi bị ngăn cách ở ngoài cửa sổ, trong xe ba người tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng cơ hồ có thể nghe rõ được, yên lặng đến mức Kiều Nhân cũng sắp ngủ thật rồi thì cô nghe thấy Lục Hạ đột nhiên nói môt câu: “Kỷ tổng, sáng sớm hôm nay hình như tôi nhìn thấy một chiếc dép ở trước cửa phòng của anh...”
“...”
Cô thật là đánh giá thấp cái người tên Lục Hạ này.
Sắc đẹp làm cho trí tuệ mê muội, Lục Hạ lại thật sự dám ở trước mặt Kỷ Hàn Thanh hỏi câu này.
Kiều Nhân còn đang nhắm mắt, một mực giả bộ ngủ.
Lục Hạ: “Kỷ tổng, là của anh sao?”
Yên lặng mấy giây, người ngồi ghế trước phủ nhận: “Không phải.”
Ánh mắt Lục Hạ sáng lên, nửa người trên nghiêng về trước nhoài người đến dựa vào ghế phụ: “Vậy... Vậy...”
Kiều Nhân mở mắt ra, đem kéo cô ấy trở về: “Im miệng.”
Vừa nhếch mắt, đúng lúc chạm mắt cùng người đàn ông qua gương chiếu hậu, cứ như vậy, Kiều Nhân nhìn thấy khóe miệng người đàn ông cong lên, nụ cười ôn nhu lại có chút mập mờ.
Đầu Kiều Nhân “Uỳnh” một cái, tựa như pháo hoa nổ tung, ù ù ồn ào bên tai.
Cô vội vàng chuyển tầm mắt sang nơi khác, không nói lời nào.
---
Cơm trưa được giải quyết ở khách sạn.
Kiều Nhân không có khẩu vị lắm, cố gắng nhét vào bụng hai miếng cá rán, sau đó ôm đĩa trái cây nằm lên giường viết bản thảo.
Lục Hạ ở giường bên cạnh sửa sang lại ghi chép của buổi phỏng vấn hôm nay, gõ thật nhanh trên bàn phím: “Tiểu Kiều, sáng hôm nay cô chưa ăn được bao nhiêu đâu.”
Kiều Nhân buồn bực đáp lại: “Không có khẩu vị.”
Cộng thêm cảnh trời mưa oi bức khó chịu, cô càng ăn càng nuốt không trôi.
-Cô có muốn ăn cái gì hay không?...
Lục Hạ còn chưa nói hết câu, tiếng chuông điện thoại của Kiều Nhân đã reo lên, ánh mắt cô rơi vào bức ảnh trên máy tính, đưa tay cầm lấy điện thoại, ngay cả tên người gọi cũng không thèm nhìn mà trực tiếp nghe luôn.
Một giây tiếp theo, giọng nói tức giận mắng to ở đầu bên kia tựa như muốn phá vỡ màng nhĩ của cô: “Tao biết ngay là phóng viên chúng mày chả có gì tốt đẹp cả mà!”
Giọng nói cực kỳ to, đến Lục Hạ cũng nghe rõ, mặt cô liền biến sắc: “Ai vậy, có bệnh à?”
Kiều Nhân liếc nhìn số trên màn hình, là người thân bệnh nhân cô phỏng vấn tại bệnh viện mấy ngày trước.
Nàng nhíu mày lại: “Ngài có chuyện gì?”
Đầu kia cũng không đáp, chỉ lo mắng chửi người cho đã, hận không thể đem cả tám đời tổ tông nhà cô ra mà chửi, Kiều Nhân lạnh giọng cắt đứt: “Còn chửi nữa tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”
Cô vốn là bảo bối được nuôi lớn trong vòng tay của bố mẹ, căn bản chưa được nghe qua mấy lời khó nghe như vậy, kết quả cô nhẹ nhàng nói vài câu, đầu bên kia cũng không biết điều mà bớt miệng.
Kiều Nhân lười phải nghe nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.
Lục Hạ: “Rốt cuộc ai thế?”
Kiều Nhân uể oải trả lời: “Là người thân của nạn nhân trong vụ rơi biển quảng cáo.”
Giọng nói Lục Hạ lập tức cao vút: “Bà ta có bệnh à, cư nhiên còn gọi điện thoại tới chửi cô.”
Kiều Nhân mở giao diện tìm kiếm, vào phần bảng biểu để tìm kiếm tin tức.
Đã qua hai ngày từ khi cô viết bài báo liên quan đến người thân đòi hỏi nhiều yêu cầu công ty bồi thường mấy triệu, đã là cú lộn ngược dòng.
Dư luận bây giờ hoàn toàn là gió thổi chiều nào theo chiều ấy, lúc này đã có một bên xuất hiện đứng về phe của công ty quảng cáo.
Bên này người thân bệnh nhân không chỉ không đòi được tiền bồi thường mà còn phải đối mặt với số tiền đốt vào khoảng thời gian ở lì tại bệnh viện.
Điển hình của việc ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Chả trách lại ghim hận với cô, Kiều Nhân gập máy tính, tâm trạng cô giảm sút tột độ, thấp đến mức còn tồi tệ hơn cả cái thời tiết âm u ngoài đường.
Lục Hạ ở bên cạnh an ủi cô: “Tiểu Kiều, cô cũng đừng để trong lòng làm gì, tôi trước kia cũng bị người ta gọi điện thoại đến toàn soạn chửi liên hồi... Những chuyện này đều là việc bình thường, quen rồi sẽ tốt thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, chuông điện thoại Kiều Nhân lại vang lên, chọn đúng thời gian như vậy, không sai biệt chút nào.
Kiều Nhân tay trượt một cái, thanh âm có chút run rẩy: “Tôi đã nói với cô rồi, nếu còn chửi nữa tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”
Đầu bên kia an tĩnh trong chốc lát, người đàn ông nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra với em?”