Rõ ràng đây là câu hỏi, vậy mà từ miệng Kỷ Hàn Thanh nói ra không nghe được nửa điểm thương lượng, chỉ có thể chấp hành.
Tầm mắt Kiều Nhân nghiêng sang một bên, rơi vào cánh cửa vừa được anh đóng lại, chậm một giây mới nói ra được một câu: “Ít nhất tối nay mưa cũng không ngừng được phải không?”
Từ nhỏ Kiều Nhân đã sống ở nơi này, hiểu rõ thời tiết ở đây hơn ai khác, vừa vặn vào đúng tết Thanh minh thì mưa nhiều, mấy ngày mưa như vậy cũng không phải chuyện lạ gì.
Vừa mới dứt lời, tiếng mưa rơi bên ngoài ngày càng to hơn, tựa như là phụ họa thêm cho lời cô nói vừa nãy, từng hạt mưa đánh vào cửa sổ, khí thế càng hung dữ hơn.
Kỷ Hàn Thanh hỏi ngược lại: “Nếu không bây giờ em muốn đi ra ngoài à?”
Tầm mắt người đàn ông nhẹ nhàng quét qua, trong vòng ba giây đã soi cô từ đầu đến chân, trong nháy mắt Kiều Nhân hiểu rõ ý anh muốn nói, cô dưới ánh mắt của Kỷ Hàn Thanh, cảm giác kể cả bây giờ mình không có đi ra ngoài cũng đã bị dội cho ướt đẫm, sau đó quần áo cứ ngấm nước như vậy dính sát vào người, chỉ có thể dùng hai chữ để khái quát: Ướt người.
Không hề cám dỗ chút nào.
Kiều Nhân không cảm thấy nếu mình ngấm nước mưa, cả người ướt như chuột lột thì còn có thể mê hoặc được Kỷ Hàn Thanh.
Cô “À” một tiếng, sau đó đi ra sa lon ngồi xuống, mở điện thoại xem dự báo thời tiết.
Mấy năm nay khoa học kỹ thuật phát triển, ngay cả dự báo thời tiết cũng vô cùng chính xác, còn có thể cập nhật trong vòng vài phút, Kiều Nhân cũng thử cập nhật, ngón tay trượt xuống, kéo màn hình dự báo thời tiết đến tận tám giờ sáng ngày mai, mới có thể nhìn thấy một đám mây nhô ra.
Mẹ nó, cái miệng cô thật đen đủi mà.
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn Kỷ Hàn Thanh một chút, giọng nói cũng không tự chủ được trầm xuống: “Hôm nay có vẻ sẽ không tạnh mưa đâu.”
Mới vừa rồi nhìn thấy một hàng ký hiệu trời mưa, cô còn bị dọa đến hết hồn, sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ bỗng có chút vui vẻ, cảm thấy mừng là ngày hôm nay cô không phải một mình đi tới nơi này.
Kiều Nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm, dừng mấy giây lại hỏi anh tiếp: “Làm thế nào bây giờ?”
-Em muốn thế nào?
Vì vậy Kiều Nhân lại bật người chạy về phòng ngủ.
Mấy ngày tết Thanh minh trở về, trước đó cô đã nói với người giúp việc quét dọn qua, nhưng sạch sẽ đến mức nào cũng không thể chống đỡ nổi thời tiết như vậy, chăn mặc dù sạch nhưng mấy ngày nay không có mặt trời nên có chút ẩm ướt, khi sờ lên còn cảm nhận được tay dính đầy hơi nước.
Kiều Nhân để chăn về như cũ, cau mày đi ra khỏi phòng, mở hành lý, từ trong va li lấy ra hai áo khoác dày, khi đứng lên đưa một chiếc cho Kỷ Hàn Thanh: “Chăn có vẻ không đắp được đâu.”
-Cho nên?
-Cho nên chú lấy cái này mà đắp qua đêm đi.
Tay đã giơ ra một nửa nhưng người đàn ông không có nguyện ý cầm lấy.
Kiều Nhân nâng cổ tay, đặt áo vào trong ngực anh. Cô giơ tay chỉ vào phòng bên cạnh phòng ngủ của mình rồi lại chỉ ra ghế sa lon: “Tùy chú chọn.”
Ngày hôm nay cả người cô đều mệt mỏi, cộng thêm nguyên nhân thời tiết như thế này nên chín tiếng vẫn chưa được ngủ, bởi vậy mà không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, thanh âm nói ra cũng mang nặng giọng mũi: “Chú nhỏ, tôi đi ngủ trước đây...”
Không đợi anh trả lời, Kiều Nhân ôm quần áo trở về phòng, sau lưng cơ hồ cảm thấy người đàn ông gọi mình, nhưng cô thật sự rất buồn ngủ, tâm trạng quay đầu nhìn lại hay lên tiếng trả lời cũng không có, giọng nói bên tai càng trở nên mơ hồ không rõ.
Bước chân Kiều Nhân không dừng lại, lê chân thẳng đến phòng ngủ, vừa đóng cửa lại liền ôm quần áo nằm vật ra giường ngủ.
---
Nửa đêm Kiều Nhân vì lạnh mà tỉnh giấc.
Áo khoác bị cô cuốn thành một cuộn ôm vào lòng, căn bản không hề mang đến tác dụng chống rét một tí nào, bên ngoài tiếng mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, tí tách tí tách rơi, Kiều Nhân dụi mắt một cái, không yên tâm đứng dậy đi kiểm tra xem đã đóng hết cửa sổ chưa.
Không biết là do buổi tối cô ngủ quá sớm hay mà chơi đùa trong thời gian dài mà thời điểm đặt lưng xuống giường không cách nào ngủ được.
Cô trở mình., sau đó nghe thấy thanh âm bụng vang réo gọi, thành công át đi tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Kiều Nhân đưa tay đè lên bụng, tiếp tục xoay người.
Lăn qua lộn lại nhiều lần, rốt cuộc vẫn không nhịn được phải xuống giường, mở cửa chạy thẳng ra phòng bếp.
Năm hết tết đến cô cũng không ở lại đây được lâu, căn bản trước khi đến đã thông báo cho người giúp việc để chuẩn bị đồ dùng cho cô.
Trong bếp, các dụng cụ đều là đồ mới, sáng bóng.
Trong tủ lạnh cũng có một ít nguyên liệu, đủ cho một người ăn mấy ngày, cơ bản đều là đồ ăn nhanh, lẻ tẻ mấy món cùng với bắp cải cùng mấy quả trứng gà.
Ánh mắt Kiều Nhân có chút đờ đẫn, hơn nửa đêm, thần trí cũng không được tốt lắm, đem trứng gà đặt lên bàn, lúc muốn đi lấy thêm đồ, bàn tay vô tình quét qua, trứng gà bay một đường cơ bản ra ngoài, còn không cho cô thời gian phản ứng kịp đã rơi xuống đất.
“Bép” một tiếng, vào hai giờ sáng thì vô cùng chói tai.
Kiều Nhân nhìn trứng gà bị rơi bắn tung tóe lòng đỏ cùng lòng trắng ra sàn một hồi lâu, vừa muốn ngồi xổm xuống dọn dẹp thì nghe thấy giọng nói của đàn ông vang lên ở cửa bếp: “Làm sao thế?”
“...”
Nếu không phải một tiếng này, Kiều Nhân thiếu chút nữa quên mất trong nhà mình còn có một người khác.
Cô túm tóc một cái, thời điểm ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt một mảnh ướt nhẹp, vẻ mặt đáng thương sụt sịt: “... Tôi đói.”
Lời vừa nói ra, trong lòng Kiều Nhân còn đang suy nghĩ, một ngày ba bữa nên được ăn uống đầy đủ.
Nếu không ăn bụng sẽ đói đến chết, đặc biệt là vào buổi tối.
Kiều Nhân cúi đầu nhìn vỏ trứng gà nằm trên sàn, hoàn toàn không muốn dọn dẹp sau khi bị người kia làm gián đoạn.
Bếp vẫn chưa bật, cô hoàn toàn buông tha ý nghĩ đi nấu cơm của mình, đầu óc cô chậm chạp vòng vo mấy giây, mấy giây sau, Kiều Nhân ngẩng đầu: “Chú nhỏ, chú biết nấu cơm chứ?”
-Em muốn ăn?
Kiều Nhân gật đầu một cái.
Lần trước Kỷ Niệm làm cơm rang giống được sáu, bảy phần so với anh mà đã hợp khẩu vị của cô, thế thì đừng nói gì đến việc được chính chủ nấu cơm cho ăn.
Thấy anh không cự tuyệt, Kiều Nhân liền tự động nói tên món ăn: “Tôi muốn ăn mì trứng gà.”
Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng nhoẻn lên, dường như đang nhìn cô.
Kiều Nhân: “... Được không?”
“Được.” Kỷ Hàn Thanh đi tới, nhẹ nhàng nắm bả vai xoay người cô lại, Kiều Nhân hiểu rõ ý anh, vừa định tự giác đi ra ngoài, người đàn ông đã cúi thấp đầu, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Dĩ nhiên là được.”
“...”
Kiều Nhân giật mình một cái, chờ đến lúc phản ứng lại được, người kia đã bước đến trước bếp.
Đêm khuya thanh vắng.
Bên tai chỉ còn lại tiếng nước róc rách chảy cùng với thanh âm người đàn ông đi lại trong bếp, Kiều Nhân nhéo tai một cái, điều này thật giống như mấy năm trước, lần đầu tiên cô được trải nghiệm cuộc sống ở ký túc xá.
---
Tài nấu nướng của Kỷ Hàn Thanh quả nhiên không phụ lòng lời ca tụng của Kỷ Niệm.
Kiều Nhân đem tô mì ăn sạch sẽ, đến nước cũng không thừa lại giọt nào.
Trước nửa đêm bụng đói không tài nào ngủ được, sau nửa đêm nằm dài trên giường ôm bụng cũng không tài nào ngủ được.
Cũng may là hệ tiêu hóa của cô tốt, đến gần ba giờ Kiều Nhân bị tiếng mưa ngoài kia thôi miên, chìm vào giấc ngủ.
Một đêm vô mộng.
Ngày hôm sau Kiều Nhân tỉnh lại đã là hơn bảy giờ sáng.
Trời vẫn mưa như vậy, chẳng qua là thời tiết đã tốt hơn nhiều.
Kiều Nhân chỉnh đốn lại quần áo ngủ bị xộc xệch, sau đó xuống giường đi đến nhà tắm bên cạnh rửa mặt.
Cửa phòng vừa mở ra, Kiều Nhân nhìn thấy bên trong có một người đàn ông, hình như là vừa mới đánh răng xong, vào lúc này đang mở vòi nước, anh qua gương nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục rửa mặt.
Kiều Nhân thích ứng mấy giây, sau đó mới cầm bản chải nặn kem lên, bắt đầu đánh răng.
Cô giúp việc vô cùng tốt bụng, chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân còn là đồ dùng một lần, tránh lãng phí, còn giúp vệ sinh sạch sẽ.
Trong lòng Kiều Nhân khen cô giúp việc, thất thần mấy giây, nghiêng đầu một cái, vào lúc nhổ kem đánh răng ra bồn, không cẩn thận còn phun cả vào bàn tay đang đặt lên vòi nước.
“...”
Động tác Kiều Nhân cứng đờ, cảm giác thời gian như đóng băng lại, một lúc lâu, cô ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy ánh mắt anh hơi nâng lên dửng dưng nhìn mình.
Cứ như vậy đối mặt với nhau, Kiều Nhân đột nhiên nhớ tới hồi xưa Kỷ Niệm cũng vì vô tình đem đánh răng lên bôi mặt Kỷ Hàn Thanh mà phải chịu một thảm kịch.
Cô nhanh chóng cúi đầu, giả bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, tự an ủi mình, lo lắng cẩn thận đánh răng rửa mặt xong, sau đó lại là bộ dạng sợ hãi đề phòng muốn cách xa chốn này, kết quả vừa mới quay người đã bị người ta kéo cổ tay lại.
Giọng nói Kiều Nhân run lên: “Không phải tôi cố ý...”
Cô nghĩ hẳn là Kỷ Hàn Thanh không phải cái dạng người hẹp hò như vậy đi, nghe thấy anh “Ừ” một tiếng: “Mặt em chưa rửa sạch kìa.”
Kiều Nhân sửng sốt một chút, đưa tay sờ lên mặt, trên tay cũng không thấy dính vệt gì.
Cô nghiêng đầu, muốn xích lại gần gương để nhìn, phần thân trên nghiêng về phía trước một chút, vẫn không nhìn thấy rõ, tay người đàn ông đột nhiên đưa ra, tự nhiên nhẹ nhàng đặt lên gò má trái của cô.
Kiều Nhân thở dài, nghĩ là anh sẽ lau sạch giúp mình, mắt không chớp nhìn anh chằm chằm, sau đó giây tiếp theo, đầu ngón tay đặt trên gò má Kiều Nhân rời xuống, bắt lấy cằm cô nâng lên, rồi đột nhiên cúi đầu hôn xuống.
Đây rõ ràng không phải nụ hôn phát sinh đột ngột như hôm anh say rượu, lần trước anh còn cho Kiều Nhân cơ hội phản kháng lại, nhưng lần này không giống chút nào, nụ hôn ập tới không hề báo trước, hơn nữa còn không có dừng lại.
Ngắn gọn mà nói thì đây chính là một mưu đồ được suy tính từ rất lâu rồi.
Sợi dây trong tâm trí Kiều Nhân bỗng dưng bị đứt bung...Vô cùng bối rối.